Trong một cỗ xe ngựa khác cũng đang chạy nhanh về Duy Long Sơn, Bạch Hạc đang nín thở chữa thương, đạo kiếm khí mà kiếm tiên vung chỉ tạo ra kia, vốn không đến mức tạo ra thương tổn đáng sợ như thế, nhưng lúc ấy hắn lại quá ngạo mạn, cũng giơ chỉ đón đỡ, mới gặp phải phản phệ mạnh như thế.
Vận khí một hồi lâu sau, Bạch Hạc nôn ra một ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt mới từ từ hiện ra chút huyết sắc, hắn thở phào một hơi: “Không hổ là kiếm tiên a.”
“Xúc động như vậy, không giống tác phong của ngươi.” Bạch Long vén màn che xe ngựa đi vào.
Bạch Hạc lau vết máu trên khóe miệng, cười nói: “Hiếm khi có thể đối kiếm với Hồng Y kiếm tiên, đương nhiên phải kiếm đủ mới được. Ca, ngươi vừa đi đâu?”
Bạch Long ngồi xuống, nói: “Ta đi gặp Tô Bạch Y.”
Bạch Hạc sửng sốt: “Ồ? Thế nào rồi?”
Bạch Long suy nghĩ, nói: “Có một loại cảm giác thân thiết rất kỳ quái.”
“Ý Ca ca là?” Bạch Hạc sâu kín nói.
Bạch Long lắc đầu: “Không cần nghĩ nhiều, ta không có bất cứ ý gì cả.”
“Nếu đã gặp, vì sao không bắt bọn họ đi luôn?” Bạch Hạc hỏi.
Bạch Long trầm ngâm một lát, trả lời: “Ta luôn cảm thấy, ý của lâu chủ thật ra là muốn để Tô Bạch Y tới Thượng Lâm Thiên Cung. Nhưng mà cho dù vừa rồi ta có muốn làm như vậy, sợ là cũng không làm được, mấy thiếu niên kia đều có tài năng trời ban, huống chi Học Cung quân tử cũng ở cách đó không xa. Hơn nữa, ta đã nhận ra một luồng khí tức quen thuộc khác xuất hiện ở gần đó.”
Bạch Hạc nghi ngờ nói: “Ai?”
“Đạo Quân đại nhân.” Bạch Long trầm giọng nói.
“Đạo Quân đại nhân cũng xuống núi?” Bạch Hạc nhíu mày, “Chúng ta vốn nhận được tin tức Vương Nhược Hư mời riêng Thương Thánh đến trợ trận, nhưng tới hôm nay rồi cũng chưa thấy xuất hiện, chẳng lẽ là có liên quan tới việc Đạo Quân xuất hiện?”
Bạch Long gật đầu: “Có khả năng.”
“Xem ra tên Tô Bạch Y này rất không tầm thường a, trước có Nho Thánh sau lại là Đạo Quân, hắn là ai, mà đáng để những cao nhân không xuất thế này tới giúp hắn?” Bạch Hạc cảm khái nói.
“Có lẽ chỉ có lâu chủ mới biết được đáp án.” Bạch Long trầm giọng nói, “Về Thượng Lâm Thiên Cung đi.”
“Người của bảy đại phái cũng thật ngốc a.” Bạch Hạc nhún vai, “Cứ bị lợi dụng như vậy, các gia chủ đều bị vây ngoài Ác Ma thành.”
“Không nên xem thường bọn họ. Nếu bọn họ đúng là ngu dốt như này, vậy thì đã không có thực lực giống như hôm nay.” Bạch Long lắc đầu nói.
“Ý ca là ——” Bạch Hạc nheo mắt.
“Nên đến phiên chúng ta ra tay chưa?” Ngoài Ác Ma thành, trong Hồ Tắc thành gần nhất, có một thiếu niên nằm trên mái hiên nhìn sao giăng đầy trời, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.
“Bẩm thiếu đương gia, những người đó đã rời khỏi Ác Ma thành, rất nhanh sẽ đi qua nơi này.” Dưới mái hiên, có một người trả lời.
“Vậy thì chư vị, đã chuẩn bị kỹ chưa?” Thiếu niên đứng lên, nhìn vào trong viện.
Không ai trả lời hắn, chỉ có tiếng mười ba thanh trường thương cắm xuống đáp lại hắn.
Trong viện, ánh bạc chói lọi.
Đều là những nam tử cầm trường thương, mặc giáp nhẹ màu bạc, mà ở bên cạnh bọn họ, còn có một đám tuấn mã, trên người cũng đều đeo áo giáp màu bạc —— Thập Tam Ưng Chúng thật sự của Đông Phương gia.
Thiếu niên rút hai thanh trường thương trên lưng ra, nhẹ nhàng vung lên: “Sắp không chờ nổi rồi.”
Mà cách bọn họ ba con phố, trên một toà nhà hình tháp, có một người gỡ trường cung bên hông xuống, nhìn động tĩnh trong sân, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nhìn có vẻ bọn chúng muốn động thủ a.”
“Thế nào? Chờ bọn họ động thủ trước?” Bên cạnh hắn, có một người ngồi dưới đất, dựa vào tường uống rượu, tình hình ở dưới căng thẳng như vậy, ngữ khí hắn ngược lại là có chút nhàn nhã.
“So với đoạt bí tịch gì đó, ta cảm thấy một mũi tên giết thiếu chủ Đông Phương gia còn thú vị hơn.” Nam tử cầm trường cung sâu kín nói.
“Chớ nghĩ bậy, ở cùng trong thành này đã lâu như vậy, chúng ta biết bọn họ ở chỗ nào, bọn họ đương nhiên cũng biết thăm dò tình hình của chúng ta.” Người bên cạnh lại uống một ngụm rượu, “Cứ chờ bọn họ ra tay trước đi.”
“Bọn họ có phải cũng đang đợi chúng ta ra tay không?” Nam tử cầm trường cung nghi ngờ nói.
“Không đâu, thiếu chủ Đông Phương gia từ trước đến nay rất tự phụ, hắn cho rằng chỉ cần hắn ra tay trước, thì chúng ta sẽ không còn cơ hội.” Người bên cạnh đặt bầu rượu xuống, thất tha thất thểu đứng lên.
“Người trẻ tuổi, luôn ngây thơ như vậy.” Nam tử cầm trường cung nhìn sang phía khác, nhìn chiếc xe ngựa sắp đi vào Hồ Tắc thành.
“Phía trước chính là Hồ Tắc thành, ta đã ở nơi đó mấy ngày.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn phía trước, chậm rãi nói, “Mặc kệ là muốn ra hay vào Ác Ma thành, đều nhất định phải đi qua nơi này, có không ít cao thủ của bảy đại phái mai phục ở chỗ này.”
Roi ngựa trong tay Phong Tả Quân hơi chậm lại một chút: “Đám gia hỏa giảo hoạt này!”
Đạo Quân nhìn thoáng qua Giới Tình Bất Giới Sắc: “Bọn họ thật sự rất cần một đồng bạn như ngươi vậy, người của Học Cung quá đơn thuần.”
“Sư huynh thường dạy ta, đường của Học Cung, chỉ có một, đó chính là đường đi về phía trước.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn về phía trước, ánh mắt kiên định.
Tô Bạch Y xấu hổ vỗ vai Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ sư tỷ, sư huynh cũng có khả năng là lừa ngươi.”
“Yên tâm đi, đừng quên ta đã từng ở Thanh Minh Viện một đoạn thời gian.” Giới Tình Bất Giới Sắc sờ mũi, “Những việc như ám toán giết người, ta cũng học được không ít, tòa thành này, cứ giao cho ta.”
“Chúng ta có Đạo Quân đại nhân ở đây, bọn đạo chích này cũng có thể cản được chúng ta sao?” Tạ Vũ Linh thấp giọng nói.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đạo Quân, Đạo Quân cười: “Chính vì là bọn đạo chích, cho nên vẫn do các ngươi tự mình cản. Chỉ khi có cao thủ thật sự xuất hiện, mới cần ta a.”
“Mấy ngày trước đây Đạo Quân đại nhân, đã cản lại lão Thương Thánh của Vương gia.” Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên nói.
Tạ Vũ Linh sửng sốt, hắn là đệ tử trong tứ đại gia tộc, đương nhiên biết lão Thương Thánh của Vương gia có hàm ý gì: “Lão quái vật này vậy mà đã xuất quan!”
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Có điều đã bị Đạo Quân đại nhân đánh quay về rồi.”
Mọi người trầm mặc, có thể đánh đệ nhất cao thủ của tứ đại gia tộc quay về Giang Nam, vậy thì cho dù là Đạo Quân, chắc cũng phải trả giá không nhỏ rồi.
“Vừa rồi Đạo Quân đại nhân nói, hoa đã tàn?” Tạ Vũ Linh bỗng nhiên nghĩ tới.
“Không ngại.” Đạo Quân phất tay.
“Vậy cao thủ thật sự theo như lời tiền bối là ai?” Tô Bạch Y lo lắng nói.
“Đều là vài lão bằng hữu.” Đạo Quân vuốt đạo bào trên người, “Cho dù đánh không lại, cũng có thể thương lượng được.”
Trên núi Thanh Thành.
Hai con mèo hoa li ngồi xổm ngồi trước cửa Đạo phủ bỗng nhiên phát ra tiếng hổ gầm.
Mặc Trần từ trong mộng tỉnh lại, hắn nhảy dựng lên, đi tới cửa Đạo phủ.
Nghe thấy tiếng gầm Đông Phương Tiểu Nguyệt cũng từ trong phòng đi ra, đi tới cửa Đạo phủ, thấy Mặc Trần thần sắc hoang mang, hỏi: “Làm sao vậy?”
Mặc Trần quay đầu nhìn về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt, ngữ khí kiên định: “Nho Thánh tiên sinh, ta đổi ý rồi.”
“Hử?” Đông Phương Tiểu Nguyệt sững sờ hỏi.
“Xuống núi.” Mặc Trần nắm chặt nắm đấm , “Chúng ta cùng nhau xuống núi.”