Quân Hữu Vân

Chương 155: Tinh Tú



“Chuẩn bị động thủ.” Trên tòa nhà hình tháp ở Hồ Tắc thành, nam tử cầm trường cung nhìn thấy chiếc xe ngựa ngoài thành.

“Vậy lại phải chuẩn bị đứng lên rồi.” Nam tử nằm uống rượu dưới đất muốn đứng lên, chân lại lảo đảo, ngồi xuống.

“Sao thế? Uống nhiều quá à? Ngay cả đứng cũng không được?” Nam tử cầm trường cung cười nhạo.

Nam tử ngồi dưới đất cầm lấy bầu rượu bên cạnh, thấp giọng nói: “Không đúng.”

Vừa dứt lời, bầu rượu kia nháy mắt nứt toạc ra.

Nam tử cầm trường cung nhíu mày, đang muốn quay đầu quát lớn, lại phát hiện mình đã không thể động đậy, hắn thấp giọng nói: “Sao lại thế này?”

Nam tử ngồi dưới đất kinh ngạc cảm thán nói: “Sao có thể! Trên đời sao có thể có người, lấy sức của bản thân, áp chế cả một tòa thành.”

Trong sân của đám người của Đông Phương gia, người trẻ tuổi cầm song thương kia bỗng nhiên ngẩng đầu, gầm lên: “Là ai!”

Trên phố dài, chỉ có một nam tử đang chậm rãi đi về phía trước.

Người nọ mặc một bộ áo choàng đen, trên áo vẽ đầy sao trời, gió thổi quần áo nam tử lên, như là quấy động một mảng sao trời.

Nam tử đi tới cạnh sân mà đám người Đông Phương gia đang ở, nghe thấy tiếng gầm kia, tay lại nhẹ nhàng nâng lên rồi nhấn xuống một cái.

Đông Phương thiếu chủ lập tức bị ép xuống, mặt dán xuống đất, một chút sức phản kháng cũng không có.

“Ngươi hỏi ta là ai?” Nam tử ngừng lại, “Bây giờ đã biết chưa?”

Đông Phương thiếu chủ quát khẽ: “Giả thần giả quỷ……”

“Thì ra chỉ là một đứa trẻ.” Nam tử nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục đi tới phía trước.

Phàm là nơi hắn bước qua, tất cả đệ tử của các đại phái ẩn nấp trong bóng tối đều cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn từ trên trời áp xuống, làm cho bọn họ không thể động đậy.

Trên toà nhà hình tháp kia nam tử cầm cung gian nan quay đầu, nhìn chằm chằm vào nam tử đang đi một mình trên phố dài, hỏi: “Đây là quái vật gì? Sao ta lại không biết trong bảy đại phái, còn có người như vậy tồn tại?”

Nam tử ngồi dưới đất nặng nề thở hổn hển: “Trong bảy đại phái, chỉ có một người có thể có trình độ này.”

Ngoài Hồ Tắc thành, Phong Tả Quân kéo dây cương, dừng xe ngựa lại.

“Có chút không đúng.” Tạ Vũ Linh thấp giọng nói.

Mọi người còn lại đều gật đầu, càng tới gần Hồ Tắc thành, càng cảm thấy không đúng, loại cảm giác áp bức ập vào trước mặt này thật sự quá mạnh, mọi người quay đầu nhìn về phía Giới Tình Bất Giới Sắc.

Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu: “Không phải những người đó, có cao thủ mới tới, hơn xa bọn họ.”

Cửa Hồ Tắc thành từ từ mở ra, nam tử mặc áo choàng đen từ trong thành đi ra, gió thổi bay áo choàng, sao trời lóng lánh.

“Vị này chính là?” Trong lòng Giới Tình Bất Giới Sắc có một suy đoán.

“Không sai, chính là hắn.” Đạo Quân mỉm cười.

Nam tử đứng thẳng, hơi ngửa đầu: “Không nghĩ rằng, có thể gặp được Đạo Quân đại nhân ở chỗ này.”

“Ta cũng không dám tin, ngươi vậy mà cũng xuống núi.” Đạo Quân đi xuống xe ngựa, “Thủ tọa Tinh Tú Viện, Tinh Hà.”

“Thủ tọa Tinh Tú Viện!” Mọi người đều cả kinh.

Thượng Lâm Thiên Cung phân ra 3 lầu 4 viện, trong đó bốn viện lần lượt là Hình Luật Viện, Thiên Cơ Viện, Thanh Minh Viện và Tinh Tú Viện, trong đó Hình Luật Viện chưởng quản giới luật, thưởng phạt trong Thượng Lâm Thiên Cung, Thiên Cơ Viện chưởng quản cơ quan thuật và điệp báo, Thanh Minh Viện phụ trách bồi dưỡng sát thủ cho Thiên cung, còn Tinh Tú Viện thần bí nhất thì phụ trách nghiên cứu bí đạo, bao gồm trận pháp, y dược, các loại bí thuật, cơ hồ chưa bao giờ lộ diện trên giang hồ, nhưng Tinh Hà lại rất nổi danh.

Năm đó Nam Ngọc Lâu lên Duy Long Sơn, trong các viện không ai có thể cản hắn, duy chỉ có Tinh Tú Viện vốn là nơi không am hiểu đánh nhau nhất, lại có một nam tử mặc áo choàng đen đi ra.

Theo truyền thuyết hắn và Nam Ngọc Lâu đánh một ván cờ, vây khốn Nam Ngọc Lâu suốt hai canh giờ, cuối cùng kết quả là hai người ngang tay. Tinh Hà lui trở lại Tinh Tú Viện, còn Nam Ngọc Lâu tiếp tục lên núi.

Đó là lần đầu tiên Tinh Tú Viện xuất hiện trên giang hồ, nhưng lại xuất hiện trên giang hồ quá nhanh, mọi người vẫn không biết được thực lực thật sự của Tinh Tú Viện, nhưng ít ra cũng nhớ rõ Tinh Hà.

Là người có thể đánh với thiên hạ đệ tam Nam Ngọc Lâu một trận bất phân thắng bại.

Tô Bạch Y cười khổ nói: “Sao ta có cảm giác tất cả các cao thủ của Thượng Lâm Thiên Cung đều tới đây, lúc này nếu có thể lên Duy Long Sơn, chẳng phải là có thể lật tung Duy Long Sơn lên à?”

Đạo Quân nhàn nhạt nói: “Tinh Hà thủ tọa, không phải kẻ địch.”

Tinh Hà gật đầu, làm như tán đồng lời của Đạo Quân: “Nhưng cũng không phải bằng hữu.”

Đạo Quân cười nói: “Vì sao lại chặn đường?”

Tinh Hà giơ một ngón tay, chỉ về phía Tô Bạch Y: “Ta không muốn hắn tới Thượng Lâm Thiên Cung.”

Đạo Quân gật đầu: “Mọi việc luôn phải có lý do của nó.”

Tinh Hà lắc đầu: “Chỉ là không muốn.”

Đạo Quân chậm rãi đi lên trước: “Ta nguyện ở đây tâm sự với ngươi.”

Tinh Hà thở dài: “Tô Hàn có ân đối với ta, năm đó nếu không có hắn, một kẻ xuất thân tầm thường như ta không vào được Duy Long Sơn.”

Đạo Quân đi tới trước mặt Tinh Hà: “Ta cũng từng nghe đoạn chuyện xưa này.”

Tinh Hà lại thở dài: “Nhưng Ninh Thanh Thành cũng có ân đối với ta, hắn đã cứu ta, nếu không có hắn, ta đã chết ở bờ Nam Hải.”

“Mọi việc đều cần báo đáp, nhưng Tô Hàn không hề muốn ở ngươi bất cứ thứ gì.” Đạo Quân giơ một ngón tay.

“Đạo Quân đại nhân, ngươi biết ta tu tập âm quỷ bí thuật nhiều năm, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người khác không nhìn thấy.” Tinh Hà nhìn về phía Đạo Quân.

Đạo Quân cười: “Đương nhiên, Tinh Hà thủ tọa vẫn luôn là một trong những người mà Thiên Sư phủ chúng ta chú ý nhất.”

“Ta bây giờ nhìn thấy cơ thể của Đạo Quân đại nhân, giống như là một tòa lầu tinh mỹ lại lọt gió.” Tinh Hà trầm giọng nói, “Bề ngoài nhìn qua vẫn có vẻ đẹp đẽ quý giá như ban đầu, nhưng chân khí lại cuồn cuộn không ngừng trào ra bên ngoài, tùy lúc đều có thể sập xuống. Ta khuyên Đạo Quân đại nhân lập tức trở lại Đạo phủ núi Thanh Thành.”

“Ta cũng khuyên Tinh Hà thủ tọa, rời khỏi nơi này, trở lại Tinh Tú Viện.” Ngón tay Đạo Quân nhẹ nhàng đẩy lên phía trước.

“Đạo Quân đại nhân thật sự muốn như thế?” Tinh Hà lạnh lùng nói.

“Không như thế, thì nên thế nào?” Đạo Quân giơ chỉ, điểm nhẹ một cái vào đầu Tinh Hà.

“Binh” một tiếng, như một tiếng chuông trầm nặng bị gõ vang, sóng âm khuếch tán ra, như là trên mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên một gợn sóng.

Trong Hồ Tắc thành, sáu nam tử áo đen đứng ở sáu hướng khác nhau, đồng thời lui về sau một bước.

Những đệ tử của các đại phái vừa rồi bị Tinh Hà áp chế cảm giác được áp lực trên người nháy mắt lùi dần, trên toà nhà hình tháp, nam tử kia vốn đang ngồi lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài thành: “Tinh Tú Viện cũng tới, sợ là chuyến này thành công dã tràng rồi!”

Đạo Quân thu ngón tay, sắc mặt nhìn qua có chút nhợt nhạt, hắn phất tay: “Nam Cung cô nương.”

Nam Cung Tịch Nhi vội vàng đáp: “Có đệ tử.”

“Các ngươi vào thành trước đi.” Đạo Quân nhìn về phía Tinh Hà, “Ta và vị lão bằng hữu này tán gẫu một lát.”

“Được.” Nam Cung Tịch Nhi vỗ vai Phong Tả Quân, Phong Tả Quân sốc lại tinh thần lại, lập tức vội vàng đánh xe ngựa đi vào bên trong thành.

Tinh Hà quay đầu, nhìn Tô Bạch Y trên xe ngựa, Tô Bạch Y cũng quay đầu nhìn về phía Tinh Hà.

“Rốt cuộc cũng gặp mặt.” Tinh Hà nhàn nhạt nói.