Xe ngựa đi vào trong Hồ Tắc thành, Đông Phương thiếu chủ dẫn theo Thập Tam Ưng Chúng phóng ngựa đi tới trước phố dài, không nói hai lời xông thẳng về phía xe ngựa.
“Những người này?” Phong Tả Quân kéo dây cương, dừng xe ngựa lại, “Là Thập Tam Ưng Chúng thật sự của Đông Phương gia?”
“Ngay cả ngựa cũng đeo thêm giáp bạc, xem ra chiêu chém chân của Tiếu lão đại không dùng được.” Tạ Vũ Linh nắm chặt Phù Tô phiến.
“Tổng cộng có mười bốn người, ta đánh bảy tên, ngươi đánh bảy tên.” Phong Tả Quân nhìn Tạ Vũ Linh nhếch mày.
“Không, ta đánh một tên, ngươi đánh mười ba tên.” Tạ Vũ Linh nhảy ra một bước, Phù Tô phiến trong tay nháy mắt mở ra, chạm nhau với trường thương của Đông Phương thiếu chủ, trường thương trong tay Đông Phương thiếu chủ nghiêng một cái, giục ngựa lui về sau một bước.
“Tạ Vũ Linh!” Đông Phương thiếu chủ phẫn nộ quát.
“Đông Phương Khởi.” Tạ Vũ Linh ngữ khí đạm mạc.
“Đáng chết, dựa vào cái gì mà ta đánh tận mười ba tên.” Phong Tả Quân một bước vọt qua bên cạnh Tạ Vũ Linh, lại một bước nữa trực tiếp vọt qua Đông Phương Khởi, thanh đại đao đột nhiên vung mạnh, chặn lại mười ba kỵ sĩ kia.
“Người tới là ai?” Người đứng đầu tiên trong Ưng Chúng quát.
“Đao Cuồng, Phong Tả Quân!” Phong Tả Quân đem trường đao trong tay cắm trước mặt, “Người đi qua đao này, giết!”
Tô Bạch Y sững sờ, hỏi Nam Cung Tịch Nhi: “Sư huynh trở thành Đao Cuồng từ khi nào?”
Nam Cung Tịch Nhi bất đắc dĩ nói: “Từ mấy ngày ngươi bế quan ấy, hắn và Ác Ma thành chủ rất là hợp nhau, cùng nhau luyện đao mấy ngày sau đó thì tự xưng là Đao Cuồng.”
“Hai vị bằng hữu, bây giờ còn chưa phải lúc nói chuyện phiếm a.” Giới Tình Bất Giới Sắc giơ một bàn tay, khẽ quát một tiếng, “Dừng!”
Một mũi tên ngừng lại trước bàn tay Giới Tình Bất Giới Sắc hơn một thước, thế đi của mũi tên kia chưa hết, vẫn còn xoay tròn kịch liệt tại chỗ, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía toà nhà hình tháp.
Nam tử cầm cung quát khẽ: “Hắn đã sớm biết chúng ta ở chỗ này.”
Nam tử say rượu rút ra mũi dao bên hông: “Xem ra trong bọn họ cũng có người đã nhìn thấu hết Hồ Tắc thành từ sớm.”
“Tiểu tăng đi trước một bước! Chỗ này, giao lại cho Nam Cung cô nương.” Giới Tình Bất Giới Sắc điểm chân vút đi, lướt nhanh về phía toà nhà hình tháp.
“Hắn muốn đi lên?” Nam tử cầm cung kéo căng dây cung, nhắm vào bóng người màu trắng không ngừng chuyển động kia, “Quá coi thường người khác.”
“Thân pháp như vậy?” Nam tử say rượu nghi ngờ nói, “Phật gia, Như Ý Bộ?”
“Như ý? Ta để ngươi không được như ý.” Nam tử cầm cung buông dây cung ra, mũi tên phá không, phát ra một tiếng rít, xông thẳng về phía Giới Tình Bất Giới Sắc.
“Chút tài mọn.” Giới Tình Bất Giới Sắc nở nụ cười, tay áo vung lên, giơ tay phải, trong nháy mắt dần dần hiện ra một đạo kim quang, hắn một tay bắt được mũi tên kia.
“Hòa thượng này, võ công so với ngày đó, đã tăng tiến không ít.” Nam Cung Tịch Nhi kinh ngạc cảm thán nói.
Nam tử cầm cung càng kinh hãi: “Sao có thể?”
“Trở về.” Giới Tình Bất Giới Sắc xoay người một cái, liền quăng ngược mũi tên kia trở về, tốc độ của mũi tên còn phải nhanh hơn khi nãy vài phần, trực tiếp xỏ xuyên qua đỉnh toà nhà hình tháp, nam tử cầm cung sợ tới mức chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Lần này đến phiên ngươi uống nhiều rồi à.” Nam tử say rượu cười nhạo.
“Hòa thượng này, là quái vật gì vậy?” Nam tử cầm cung lau mồ hôi lạnh trên trán.
“Không phải quái vật, chẳng qua là đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này của Hình Luật Viện thôi.” Nam tử say trầm giọng nói.
Lúc này Giới Tình Bất Giới Sắc đã đi tới dưới toà nhà hình tháp, nhún người nhảy, chỉ mấy cái nhún người đã lên trên đỉnh toà nhà hình tháp, nam tử say rượu vẽ ra một đao, trực tiếp chém mất một mảnh tay áo của hắn, Giới Tình Bất Giới Sắc hơi lui lại, cơ hồ sắp ngã từ trên toà nhà hình tháp xuống, hắn xoay người một cái, nắm lấy lan can lại nhảy sang toà nhà hình tháp bên kia.
“Ngươi ngược lại là có vài phần bản lĩnh.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói.
“Giang Nam Vương gia, Vương Thiên Lý.” Nam tử say rượu cầm đao hơi cúi người.
“Bằng hữu của Tạ Khán Hoa, Giới Tình Bất Giới Sắc.” Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời.
“Nếu ta không đoán sai, ngươi hẳn là đệ tử Hình Luật Viện của Thượng Lâm Thiên Cung.” Nam tử say rượu thấp giọng nói, “Vì sao không dám báo thẳng gia môn?”
“Bởi vì chuyến này không phải vì Hình Luật Viện tới, mà là vì bằng hữu tới.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhảy về phía trước, đẩy ra một thức Đại Thủ Ấn, “Xin chỉ giáo.”
Trên phố dài, đao khí giàn giụa, Phong Tả Quân một mình cầm đao xuyên vào giữa Thập Tam Ưng Chúng, đầu đã đầy mồ hôi, nhưng ánh mắt lại càng ngày càng phấn khởi.
“Đao, vốn nên bá đạo, càng bá đạo càng tốt.” Phong Tả Quân cao giọng cười dài, “Một mình chiến mười ba người, có đủ bá đạo hay không?”
“Sư huynh, ta cảm thấy chưa đủ.” Tô Bạch Y cao giọng trả lời.
“Vậy phải như thế nào mới đủ?” Phong Tả Quân hỏi.
“Một mình chiến toàn giang hồ, một mình chiến cả thiên hạ, mới đủ bá đạo.” Tô Bạch Y trả lời.
“Được, vậy trước tiên thắng mười ba người này đã, sau đó chiến với giang hồ, chiến với thiên hạ!” Trường đao của Phong Tả Quân đột nhiên vung lên, trực tiếp đánh nát giáp bạc trên người con ngựa đi đầu, “Đại Phong thức, Vân Long Phong Hổ.”
Mà bên kia, trận quyết đấu của Đông Phương Khởi và Tạ Vũ Linh lại có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều.
Mới đầu, thương thế của Đông Phương Khởi như rồng, nhìn qua có vẻ đã chiếm hết tiên cơ, nhưng đều bị phiến pháp của Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng hóa đi, đến cuối cùng Đông Phương Khởi chỉ cảm thấy toàn thân như có một luồng khí tắc nghẽn, có sức cũng không vận lên được.
“Tạ Vũ Linh, muốn đánh thì đánh cho đàng hoàng đi, sao cứ như đàn bà cào ngứa thế!” Đông Phương Khởi cả giận nói.
Tạ Vũ Linh cúi đầu cười, tay nhẹ nhàng vung lên, Phù Tô phiến dạo quanh trường thương của Đông Phương Khởi một vòng, sau đó lại về trên tay hắn, hắn lại nhẹ nhàng vung tay lên, đánh Đông Phương Khởi lui ba bước.
“Thanh Phong Minh Nguyệt phiến pháp, sao nhìn qua có vẻ không giống trước đây lắm?” Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói.
“Thanh Phong Minh Nguyệt, thần tiên điểm huyệt, ban đầu ta còn cho rằng đây chỉ là một môn võ công để điểm huyệt người.” Tạ Vũ Linh điểm chân vút qua, đứng trên trường thương của Đông Phương Khởi, nhìn xuống Đông Phương Khởi, “Thì ra huyệt đạo lại không chỉ trên người, tỷ như ngươi dùng thương, trong vòng bảy thước, sẽ có thương thế, thương thế cũng có huyệt đạo của mình.”
“Cố làm ra vẻ!” Trường thương của Đông Phương Khởi hất lên, tay nhẹ nhàng xoay tròn, “Phế vật Tạ gia, cũng dám nói khoác không biết ngượng trước mặt ta?”
“Thanh Phong Minh Nguyệt, không đáng nói với người thường.” Tạ Vũ Linh phất tay đánh quạt xếp trong tay bay ra ngoài, đánh trúng ngực Đông Phương Khởi sau đó lại một lần nữa bay trở về trong tay hắn, “Tạ gia ta, mấy năm nay không tranh giành với các ngươi, mới bị các ngươi khinh thường.”
“Nhưng hôm nay, ta muốn tranh.”
“Từ hôm nay, Tạ gia cũng muốn tranh.”
“Người cầm quyền đời kế tiếp của tứ đại gia tộc, sẽ là họ Tạ.”
Đông Phương Khởi lau đi vết máu trên khóe miệng: “Ngươi đang người si nói mộng đấy à?”
Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp: “Thế đạo này bất chính, danh môn chính phái làm việc qua loa, khi còn ở trên núi, sư huynh đã nói với chúng ta, cái giang hồ này sắp phải trở thành Cực Ác Chi Đạo. Rất nhiều người cho rằng sư huynh đang bịa chuyện, nhưng trên thực tế, ta đã sớm biết, cái giang hồ này sớm đã là nơi cực ác rồi.”
“Cho nên ta muốn dĩ hạ phạm thượng.”
“Nếu người bên trên đã thối nát, vậy thì ta sẽ kéo bọn họ cút xuống.”
“Giang hồ là như thế, tứ đại gia tộc càng là như vậy.”
“Ngũ sư huynh viết ở trong sách của hắn một câu, ta nhớ rất rõ, ta tặng cho ngươi. Bởi vì ngươi cũng còn trẻ, còn kịp quay đầu. Câu nói kia của sư huynh là thế này ——”
“Giang hồ là lợi ích ư? Không. Giang hồ nên là, mộng của người thiếu niên.”