Trường bào của Tạ Vũ Linh bay tán loạn, khí thế trên người hiếm khi lại lộ ra một luồng khí lạnh thấu xương, làm Đông Phương Khởi vốn toàn thân là sự tức giận cũng phải ngây ngẩn cả người, Tô Bạch Y cũng sợ ngây người, nhìn Nam Cung Tịch Nhi: “Sư tỷ. Tạ sư huynh hắn…… thì ra cũng cũng biết nói chuyện như vậy à?”
Nam Cung Tịch Nhi cười: “Có lẽ trong lòng hắn có một Tạ Vũ Linh khác đi.”
“Trong lòng hắn căn bản có một Phong Tả Quân nhiệt huyết a!” Tô Bạch Y cảm khái nói.
Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một chút: “Lời này của ngươi nó có điểm là lạ.”
Đông Phương Khởi nhíu mày suy tư một lát, nhìn về phía Tạ Vũ Linh: “Có lẽ lời ngươi nói, có đạo lý của ngươi. Nhưng đó cũng không phải việc ta cần nghĩ bây giờ.”
Tạ Vũ Linh chém ra Phù Tô phiến: “Ta hiểu.”
“Cho nên vẫn là đánh đi, người thắng mới có tư cách nói lý.” Đông Phương Khởi cũng vung trường thương trong tay lên, “Mà ta bây giờ vẫn còn đứng.”
Binh khí của hai người lần thứ hai chạm nhau, Đông Phương Khởi bình tĩnh hơn vừa rồi không ít, khi xuất thương không hề lỗ mãng chỉ thấy tiến công, đã nghiêm túc đối với trận quyết đấu này, hai người đánh có công có thủ, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không phân được thắng bại.
“Kế tiếp nên đến phiên chúng ta rồi, sư tỷ.” Tô Bạch Y nói.
Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Kế tiếp nên đến phiên ta.”
Tô Bạch Y vò đầu nói: “Nói trắng ra là, bọn họ đều tới vì ta. Kết quả lại luôn để các ngươi vọt tới đằng trước ta, ta có chút áy náy a.”
“Vốn nên là như thế.” Nam Cung Tịch Nhi đứng lên, chậm rãi rút Lương Nhân kiếm bên hông ra.
Tô Bạch Y vội la lên: “Sư tỷ, ta bây giờ rất lợi hại. Yến Tiểu Đường cho ta……”
“Không phải vấn đề có lợi hại hay không.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn Tô Bạch Y lắc đầu, “Mà là chỉ cần có sư tỷ ở đây, thì sư đệ ngươi không cần ra tay. Ngươi hiểu chưa?”
“Vậy vì sao Phong sư huynh và Tạ sư huynh lại ra tay?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.
“Ngươi có đôi khi rất thông minh, có đôi khi lại thật sự rất ngốc.” Nam Cung Tịch Nhi xoa đầu Tô Bạch Y, cười ôn nhu.
Mặt Tô Bạch Y nháy mắt đỏ bừng: “Sư tỷ ngươi đừng có sờ đầu ta giống như sờ đầu đứa trẻ, nghe Phong sư huynh nói, ngươi còn nhỏ hơn ta một tuổi.”
“Dù vậy thì vẫn là sư tỷ, có sư tỷ ở đây, ai cũng không thể bắt nạt ngươi.” Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu lên, “Cho dù là Thượng Lâm Thiên Cung cũng vậy!”
Một luồng kiếm khí lạnh thấu xương từ trên người Nam Cung Tịch Nhi tỏa ra, những con liệt mã đang đánh với Phong Tả Quân đều bị kinh sợ hí lên, giữa lúc hoảng loạn liên tục va vào nhau, Đông Phương Khởi cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Kiếm khí mạnh thật.”
Phong Tả Quân quay đầu cười nói: “Xem ra trong khoảng thời gian này, không chỉ có võ học của chúng ta có tinh tiến, sư tỷ cũng không tụt lại chút nào a.”
“Bất Quy?” Đông Phương Khởi khẽ nhíu mày, Nam Cung Tịch Nhi vậy mà cho hắn cảm giác áp bức không kém phụ thân mình bao nhiêu.
“Sư tỷ, đã tới tối thượng võ đạo?” Tạ Vũ Linh nghi ngờ nói.
“Còn chưa.” Nam Cung Tịch Nhi đem Lương Nhân kiếm giơ lên không trung, “Nhưng có lẽ sẽ có thể phá cảnh bằng trận chiến này.”
Trên hai bên nóc nhà, có sáu bóng người xuất hiện, bọn họ mặc áo choàng đen giống Tinh Hà, trên áo choàng vẽ đầy sao trời, chỉ là so với Tinh Hà mà nói, thì số lượng sao ít hơn một chút, nhưng sáu người đứng bên cạnh nhau, lại gần như một dải ngân hà. Bọn họ nhìn trường kiếm của Nam Cung Tịch Nhi, có người chậm rãi mở miệng nói.
“Chúng ta không có ý đánh với Nam Cung cô nương.”
“Cho dù Nam Cung cô nương muốn đánh, chúng ta cũng sẽ lùi.”
“Thủ tọa đã nói, người trong thiên hạ đều có thể giết, nhưng Nam Cung cô nương thì không thể.”
Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày nói: “Vì sao? Ta cũng không hề quen biết thủ tọa của các ngươi.”
“Nhị quân tử từng lên Duy Long Sơn, đánh một trận với thủ tọa.”
“Cả đời này cũng không được thương tổn một cọng lông tơ của Nam Cung cô nương.”
“Đây là ước định năm đó bọn họ lập ra.”
Tô Bạch Y cười: “Xem ra có sư tỷ đứng trước ta, mà đứng trước sư tỷ còn có nhị sư huynh!”
Nam Cung Tịch Nhi nghi ngờ nói: “Đây là ước định nhị sư huynh lập ra với Thượng Lâm Thiên Cung, nhưng vì sao dọc theo đường đi, những người khác của Thượng Lâm Thiên Cung các ngươi, lại hạ thủ tàn nhẫn không ít lần với chúng ta.”
“Tinh Tú Viện không giống, ít nhất, thủ tọa không giống bọn họ.”
“Vậy ý các ngươi bây giờ muốn thế nào?”
“Chờ thủ tọa về, hắn sẽ cho chúng ta đáp án.”
Ngoài Hồ Tắc thành, Đạo Quân và Tinh Hà đứng đối mặt, lại không có ai ra tay.
Tinh Hà nhẹ giọng thở dài: “Nếu là Đạo Quân đại nhân của năm đó đứng ở đây, thì cho dù bảy người chúng ta có lập thành Tinh Thần chi trận, cũng chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ.”
Đạo Quân lắc đầu cười nói: “Chớ nói năm đó, năm đó ta còn là một thiếu niên đẹp trai.”
Tinh Hà nở nụ cười hiếm thấy: “Cái này ta cũng không biết, từ khi ta gặp Đạo Quân đại nhân đã thấy dáng vẻ như bây giờ rồi, chưa bao giờ thay đổi.”
Đạo Quân giơ tay xoa trán: “Trách ta đắc đạo quá muộn a.”
Tinh Hà trầm mặc một lát, mới tiếp tục nói: “Đạo Quân đại nhân, vốn đã nửa bước lên trời, vì sao lại đi xuống?”
Đạo Quân xoay người, ngẩng đầu lên nhìn tinh tú đầy trời: “Người tu đạo, không ai không đợi một ngày kia mọc cánh thành tiên, nửa đời trước của ta cũng luôn vì thế mà nỗ lực, ta ở Xuân Phong đài núi Thanh Thành khô thiền mười chín năm, nghe sư phụ giảng giải đạo của thiên địa, sau khi xuống núi, thiên hạ xưng ta là Đạo Quân. Ta chưa từng tới phàm trần, chỉ nghe trên trời có tiên cảnh, ở tiên cảnh có bàn đào, ăn vào là có thể trường sinh bất lão, tiên nhân vô ưu, tung hoành ngàn dặm, lúc ẩn lúc hiện, sống cùng năm tháng. Nhưng sau khi xuống núi, ta không thấy tiên cảnh, chỉ thấy thế đạo này thất vọng tới kinh khủng, sư phụ nói với ta, phàm thế chính là thối nát như thế, cho nên người tu đạo chúng ta, vì vậy mà muốn rời khỏi cái phàm thế này. Sau đó ta lại gặp một người, hắn tên Tô Hàn. Hắn nói thế đạo thối nát, nhưng không ai có thể chỉ lo mỗi thân mình được, người tu đạo thật sự không nên tìm núi sâu rừng già để trốn, mà là nên nhập thế, cứu thế.”
Ngữ khí Tinh Hà vẫn bình tĩnh: “Đạo Quân đại nhân cứ như vậy mà bị thuyết phục à?”
Đạo Quân lắc đầu: “Tài ăn nói của Tô Hàn rất tốt, nhưng ta khô thiền mười chín năm, làm sao có thể một sớm một chiều mà sửa được? Nhưng ta cảm thấy hắn là một người không tồi, liền trở thành bằng hữu với hắn. Sau đó tiên đảo nam lâm, hắn mời ta trợ chiến, ta đi. Sau đó liền nhìn thấy những tên gọi là ‘ tiên nhân ’ đó, lúc ấy ta đã nghĩ, nếu trở thành tiên nhân là như thế, vậy thì không làm tiên nhân nữa.”
Tinh Hà trầm giọng nói: “Những tên đó đương nhiên không phải tiên nhân thật sự.”
“Thái Thượng Vong Tình, đồng thọ với thiên địa, tiên nhân theo lời sư phụ nói cũng lạnh nhạt như vậy. Ở trận chiến cuối cùng, ta và Nho Thánh sánh vai, hắn vì ta mà chịu một đòn chí mạng, lúc ấy ta liền suy nghĩ, cuộc đời này không làm tiên nhân.” Đạo Quân xoay người, “Ta làm nhân tiên.”
Một hồi trầm mặc thật lâu.
“Ta ở trên Duy Long Sơn suy đoán không biết bao nhiêu lần, nếu hắn lên núi, điểm cuối của sao trời chính là tòa tiên sơn kia, nó sẽ trở về.” Tinh Hà rốt cuộc cũng nói ra những lời này, đây là lý do vì sao hắn phải ngăn cản Tô Bạch Y.
“Thiên Đạo không thay đổi, vạn vật là vĩnh cửu.” Đạo Quân chỉ lên trời, lại chỉ chỉ vào mình, “Chỉ có người, mới có thể làm ra sự thay đổi.”
Tinh Hà lui về phía sau một bước, chậm rãi hỏi một câu: “Đạo Quân đại nhân, thế nào là Đạo?
Đạo Quân cười nói: “Trời đất không người đẩy mà tự vận hành, nhật nguyệt không người thắp mà tự sáng, sao trời không người đặt mà có thứ tự, cầm thú không người tạo mà tự sinh, không hô hấp mà tự hô hấp, tim đập là tự tim đập, những thứ này chính là Đạo.”
Tinh Hà lại hỏi: “Vậy thế nào là làm người?”
Đạo Quân cười đi qua bên cạnh Tinh Hà: “Thuận đạo mà làm là người sáng mắt, nghịch đạo mà làm là người ngu si, thay đổi đạo mà làm là kỳ nhân.”
“Tô Hàn đã chết, trên đời còn có kỳ nhân ư?”
“Ngươi vì sao lại không tin rằng, người đó có thể chính là mình?”
“Ta hiểu rõ thực lực của mình.”
“Nhưng chúng ta đều không rõ, thực lực của bọn họ.” Đạo Quân bước vào Hồ Tắc thành.