Nghe Tô Bạch Y nói xong, Đạo Quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Thôi thôi, còn nói nữa dường như ta lại trở thành người không hiểu chuyện. Ta về núi Thanh Thành trước vậy.”
“Chờ đến lúc xuống Duy Long Sơn, ta và sư phụ sẽ tự mình tới núi Thanh Thành bái kiến Đạo Quân đại nhân.” Tô Bạch Y chắp tay nói.
Đạo Quân cười nói: “Ngươi rất có lòng tin a.”
“Tin tưởng ta, ta có thể làm được.” Tô Bạch Y nhếch mày.
Trong chốc lát, Đạo Quân có chút ngẩn ra, dường như hắn thấy được một người khác.
Người kia cũng giống Tô Bạch Y toàn thân áo trắng, eo đeo ngọc kiếm, khi hắn xoay người lao tới chiến trường cuối cùng, cũng để lại lời này ——
“Tin tưởng ta, ta có thể làm được.”
“Xem ra ngươi không chỉ giống mẫu thân ngươi a.” Đạo Quân thấp giọng lẩm bẩm nói.
“Đạo Quân đại nhân, ngài nói cái gì?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
Đạo Quân xoay người: “Không có gì, chờ mong một ngày kia chúng ta gặp lại.”
Phong Tả Quân nhảy về xe ngựa, nhẹ nhàng kéo dây cương: “Vậy thì nhanh lên đường đi.”
Đạo Quân điểm chân một cái nhảy lên xe ngựa, Tạ Vũ Linh cũng lập tức đi lên, Phong Tả Quân hô lên, lập tức nặng tay vung dây cương, chạy tới phía trước. Đạo Quân ngồi trên xe ngựa, sâu kín nói: “Không thể nghĩ ra ta xuống núi cứu người, cuối cùng lại được người của Học Cung đưa về núi Thanh Thành, quả nhiên là già rồi a.”
“Đạo Quân đại nhân quá khiêm tốn rồi, nếu Thương Thánh lão thái gia đích thân tới, vậy thì chúng ta đã không ra khỏi Ác Ma thành được.” Tạ Vũ Linh thành khẩn nói.
“Thương Thánh kia thật sự lợi hại như vậy à?” Phong Tả Quân nghi hoặc nói, “Sao ta chưa từng nghe nói tới hắn.”
“Ngươi chưa từng nghe nói, là bởi vì Thương Thánh đã rất nhiều năm không đặt chân vào giang hồ, hắn nhiều năm qua luôn ở trong một tiểu viện của Vương gia, ngay cả đại đa số đệ tử của Vương gia cũng chưa từng gặp hắn. Nhưng hắn được liệt vào đệ tam Thiên Võ Bảng, Thiên Võ Bảng đệ nhất từ sau khi bị thương bế quan đến nay, Thiên Võ Bảng đệ nhị lại mất tích nhiều năm, hắn trên danh nghĩa chính là thiên hạ đệ nhất. Đương nhiên, nếu tính những cao thủ không vào bảng, hắn thật sự còn chưa phải thiên hạ đệ nhất, nhưng ít ra ở tứ đại gia tộc, không có ai là đối thủ của hắn.” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói, “Cho nên Vương gia nhiều năm như vậy, vẫn có thể trở thành người cầm quyền của tứ đại gia tộc.”
Phong Tả Quân suy nghĩ một lát: “Vậy ngươi muốn trở thành người cầm quyền của tứ đại gia tộc, chẳng phải là cần đánh thắng hắn à?”
Tạ Vũ Linh ngẩn người, sau dó gật đầu: “Đúng là phải như thế.”
Phong Tả Quân dựng một ngón tay cái lên: “Ta luôn cảm thấy Tạ Vũ Linh ngươi rất có chí hướng, nhưng không nghĩ ngươi lại có chí hướng cao như vậy. Thương Thánh lão nhân tuy rằng chưa phải thiên hạ đệ nhất, nhưng cũng xấp xỉ, ngươi muốn đánh thắng hắn vậy chẳng phải là thiên hạ đệ nhất hàng thật giá thật à?”
Đạo Quân bỗng nhiên tiếp một câu: “Tạ tiểu hữu chí hướng cao xa, làm người khác bội phục.”
Mặt Tạ Vũ Linh hơi đỏ lên, thấp giọng nói một câu: “Thật ra Thương Thánh hắn —— đã rất lớn tuổi rồi.”
Phong Tả Quân suy xét ý tứ trong những lời này của Tạ Vũ Linh, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ, không nhịn được cười ha hả: “Ha ha ha ha ha ha không nghĩ rằng Tạ Vũ Linh ngươi ngoài mặt thoạt nhìn nghiêm trang, mà trên thực tế tâm địa lại còn rất ác độc, ngươi ý là muốn không đánh thắng được Thương Thánh, thì đợi Thương Thánh chết?”
Tạ Vũ Linh cả giận nói: “Câm miệng, đánh xe ngựa của ngươi đi.”
“Ngươi cho rằng ta muốn ở cùng ngươi à.” Phong Tả Quân nặng nề vung roi ngựa, “Ngẫm lại trước đây, người hay đi theo sư tỷ là ai? Là ta a! Là Phong Tả Quân ta! Nhưng còn bây giờ thì sao, mặc kệ là lần trước, hay là lần này, đều trở thành Tô Bạch Y. Ta chỉ có thể đồng hành cùng ngươi, tên đối thủ một mất một còn. Bi ôi! Lạnh ôi! Thảm ôi! Đau ôi!”
Đạo Quân nhẹ nhàng lắc đầu, tựa hồ rất là tiếc hận đối với trình độ văn học của tên đệ tử Nho Thánh này: “Là bi ôi, ai ôi……”
Tạ Vũ Linh hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ ngươi quay đầu đổi người vẫn còn kịp đấy.”
“Thôi thôi. Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao? Hừ hừ.” Khóe miệng Phong Tả Quân hơi nhếch lên, “Quả nhiên là tên ngốc.”
Đạo Quân thở dài: “Là ta liên lụy tới hai vị.”
Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân nghe vậy, vội vàng nghiêm mặt nói: “Đạo Quân đại nhân, không nên hiểu lầm, không nên hiểu lầm!”
Phong Tả Quân sau đó lại xấu hổ hắng giọng một cái: “Thật ra ở cùng Tạ Vũ Linh vận khí cũng khá tốt, lần trước chúng ta được đánh xe cho Nho Thánh tiên sinh, lần này lại là Đạo Quân đại nhân, trong thiên hạ, có ai đánh xe ngựa mà có được đãi ngộ như vậy!”
“Nếu lần trước các ngươi để ta lên xe, vậy thì bây giờ nào phải đi đường vòng xa như vậy.” Bên kia, Giới Tình Bất Giới Sắc tay vung dây cương, chở Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y tới phía trước, ngoài Hồ Tắc thành, đã không còn thế lực của bảy đại phái, chuyến này dọc đường cực kỳ thư thái, không có bất cứ kẻ nào ngăn trở.
Xe ngựa vốn chen chúc đầy người, giờ chỉ còn lại có hai người Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y, Nam Cung Tịch Nhi ngáp một cái, làm như có chút mệt nhọc.
“Sư tỷ mệt mỏi, thì ngủ trước đi.” Tô Bạch Y nhẹ giọng nói.
Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Ngươi cũng ngủ đi.”
Tô Bạch Y lập tức cười: “Sư tỷ ngươi đã quên, ta không ngủ a.”
“À.” Nam Cung Tịch Nhi mặt hơi đỏ lên, “Quên mất.”
Ngoài xe ngựa Giới Tình Bất Giới Sắc nói tiếp: “Các ngươi cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta đánh xe ngựa, vừa êm vừa nhẹ! Hơn nữa con đường phía trước trong vòng trăm dặm sẽ không có địch nhân, trước khi ta tới đã kiểm tra rồi.”
Nam Cung Tịch Nhi lấy một bộ áo choàng đắp lên người, nhẹ giọng nói với Tô Bạch Y: “Ta nghỉ ngơi đây.”
Tô Bạch Y gật đầu đáp: “Ừm. Có ta trông coi.”
Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười: “Đã nói do sư tỷ ta che chở tên sư đệ ngươi, sao cứ muốn chiếm lại tiện nghi thế?”
Tô Bạch Y suy nghĩ, trả lời: “An nguy sau khi sư tỷ ngủ, do Tô Bạch Y bảo hộ, quyết định như vậy đi.”
“Tùy ngươi a, dù sao dọc đường chắc là sẽ không có địch nhân.” Nam Cung Tịch Nhi lại ngáp một cái, vừa rồi tuy nàng không thực sự ra tay, nhưng giằng co với sáu vị tinh quan còn tiêu hao nhiều tinh thần lực hơn so với bọn Phong Tả Quân đối đao chặn thương, hiện giờ mí mắt nàng đã bắt đầu đánh vào nhau.
Tô Bạch Y bỗng nhiên sâu kín nói một câu: “Cũng không biết Duy Long Sơn nhìn như thế nào?”
Giới Tình Bất Giới Sắc tiếp lời: “Duy Long Sơn ta biết a! Có long mạch, uy nghiêm hùng vĩ, tuy rằng ta có chút chán ghét người trên núi, nhưng đó thực sự là một nơi không tồi!”
Nam Cung Tịch Nhi nhắm hai mắt lại: “Ta cũng chưa từng tới, nhưng có nghe các vị sư huynh nói, có vẻ là một ngọn núi cực kỳ dồi dào, trên núi có rất nhiều mỏ vàng, cho nên ta nghĩ, chắc là ánh vàng lấp lánh.”
“Ánh vàng lấp lánh?” Tô Bạch Y bĩu môi, “Nghe có vẻ không bằng Thập Lý Lang Đang a.”
“Đó là đương nhiên rồi, Học Cung Thập Lý Lang Đang, chính là nơi đẹp nhất.” Giọng Nam Cung Tịch Nhi càng lúc càng mơ màng, “lần trước ngươi lên núi còn chưa kịp thăm thú kỹ, lần sau trở về, nhất định sẽ mang ngươi đi du ngoạn hết mười dặm.”
“Được.” Tô Bạch Y cười nói.
Bên ngoài xe ngựa, Giới Tình Bất Giới Sắc hung hăng vung roi ngựa, bất đắc dĩ nói với gió đêm: “Hai người kia, căn bản không hề để ý tới lời nói của ta a.