Quân Hữu Vân

Chương 160: Điểm Hương



Thượng Lâm Thiên Cung.

Phù Sinh Túy Mộng Lâu.

So với Vụ Vụ Lâu sớm đã không còn bóng người và Xuân Phong Lâu trước nay chỉ có vài đệ tử, thì Phù Sinh Túy Mộng Lâu trước mắt là nơi có nhân số nhiều nhất trong 3 lầu. Đại đa số thời điểm, đệ tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu đều sẽ được phái xuống núi chấp hành nhiệm vụ, nhưng mấy ngày qua, ngày càng nhiều đệ tử thu được chiếu lệnh về núi, trên núi cũng nháy mắt trở nên náo nhiệt.

Đệ tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, đều một kiểu mặc áo trắng, eo đeo ngọc bội, dung mạo tú lệ, hơn nữa đa số đều là người trẻ tuổi, nghe nói đây là do lâu chủ Bạch Cực Nhạc đặc biệt chọn ra, nhưng những đệ tử này trừ bề ngoài xuất chúng, còn có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ đều là người có thiên phú trác tuyệt.

“Hiện giờ đệ tử Thanh Minh Viện cơ hồ đều bị phái đi Ác Ma thành, đại đa số đệ tử Thiên Cơ Viện thì phân tán trong giang hồ, Hình Luật Viện mấy năm nay luôn ở thế yếu, Tinh Tú Viện thì ru rú trong nhà, không quản việc trên núi.” Trên Xuân Phong Lâu, nữ tử toàn thân áo đen nhìn Phù Sinh Túy Mộng Lâu cách đó không xa, lo lắng nói, “Hiện giờ Bạch Cực Nhạc lại triệu hồi đệ tử trong lâu về, sợ là sắp có dị động.”

“Cơ La, người trong lâu chúng ta đâu?” Hách Liên Tập Nguyệt hỏi.

Cơ La bất đắc dĩ lắc đầu: “Lâu chủ, mấy năm nay ngươi không quản việc trong lâu, các đệ tử đã sớm giải tán, nào còn có đệ tử nào nữa a.”

“Không phải còn ngươi sao?” Hách Liên Tập Nguyệt hỏi.

“Tính cả ta, tổng cộng còn có bảy người, đều đang trên đường trở về núi.” Cơ La thở dài một tiếng, “Lâu chủ, khi ta mới gặp ngươi, bị quang mang trên người ngươi hấp dẫn, nhưng mấy năm nay, vì sao ngươi lại thay đổi nhiều như vậy chứ?”

“Bụi bặm tan đi, quang mang lại hiện ra.” Hách Liên Tập Nguyệt dừng một chút, lại hỏi, “Vì sao ngươi lại không đi?”

Cơ La do dự một lát, cuối cùng mặt hơi đỏ lên: “Ta không nỡ bỏ lâu chủ.”

Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu: “Tội gì.”

Cơ La bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nói: “Đệ tử lớn mật, nhưng đệ tử ái mộ lâu chủ, nguyện cả đời theo đuổi lâu chủ!”

Hách Liên Tập Nguyệt xoay người: “Cho dù, ta không phải ta.”

Cơ La trầm mặc một lát, trả lời: “Lâu chủ biến thành như bây giờ, đương nhiên có nguyên nhân của lâu chủ! Đệ tử không dám suy đoán!”

“Để các ngươi đi.” Hách Liên Tập Nguyệt thở dài một tiếng, “Là muốn cứu các ngươi.”

Cơ La sửng sốt, rốt cuộc cũng hiểu ra, vì sao đệ tử của Xuân Phong Lâu và Vụ Vũ Lâu mấy năm nay tất cả đều xuống núi, chẳng lẽ là bởi vì Hách Liên Tập Nguyệt và Tạ Khán Hoa đã sớm đoán trước được trận tranh đấu sắp tới của Thượng Lâm Thiên Cung, sợ bọn họ bị cuốn vào trong, mới cố tình làm như thế?

“Ta không xuống núi!” Cơ La kiên định nói.

“Ngốc.” Hách Liên Tập Nguyệt đi lên trước, giơ tay phải về phía Cơ La, nhưng tay còn chưa chạm tới đỉnh đầu Cơ La, Cơ La đã phát ra một tiếng nghẹn thống khổ, hắn lắc đầu, thu tay về.

Người đời đều biết toàn thân Hách Liên Tập Nguyệt là Xuân Phong Chi Lực, những vật gần người đều bị hóa thành bụi, cho là hắn phong lưu cường hãn vô cùng.

Nhưng chỉ có rất ít người biết, đây là bởi vì khi còn bé Hách Liên Tập Nguyệt luyện công tẩu hỏa nhập ma mà ra, Xuân Phong Chi Lực toàn thân của hắn cho dù có cố khống chế thế nào, cũng không thể hoàn toàn tán đi, dẫn tới việc không thể có bất cứ sự tiếp xúc thân mật nào với ai, cho dù là những cử chỉ như ôm hay xoa đầu cũng có khả năng mang tới tổn thương rất lớn cho người kia.

“Lâu chủ……” Cơ La nhẹ giọng gọi một tiếng.

“Tới lúc đó, đứng phía sau ta.” Hách Liên Tập Nguyệt xoay người, nhìn lên không trung.

Trên đỉnh Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Cực Nhạc một mình ở trong đó, thắp một cây hương, sau đó ngồi xuống khoanh chân.

Cây hương kia không biết là do thứ gì làm thành, chỉ đốt trong chốc lát, khói đã lượn lờ đầy trong đỉnh lâu, Bạch Cực Nhạc nhắm hai mắt lại, bắt đầu vào dòng minh tưởng.

Ở nơi tận cùng phía nam, một nơi mây mù mờ ảo, có một người đứng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa.

“Nhanh a.”

Thượng Lâm Thiên Cung, Thiên Thủy Lâu.

Đây là tòa lầu thứ tư của Thượng Lâm Thiên Cung, là nơi các đời đại cung chủ dùng để bế quan, mà nơi này hiện giờ đang để cho đại cung chủ Ninh Thanh Thành bế quan, một lần bế quan vậy mà đã qua mười năm.

“Cũng không biết thế giới dưới chân núi đã trở thành dáng vẻ như thế nào?” Ninh Thanh Thành đem chén thuốc trong tay uống một hơi cạn sạch, “Bây giờ thiên hạ đệ nhất là ai?”

“Mười năm qua Thiên Võ Bảng không hề đổi mới, thiên hạ đệ nhất vẫn là cung chủ ngài.” Đệ tử phía sau trả lời.

“Tiết Thần Quan đâu?” Ninh Thanh Thành hỏi.

“Vẫn không có tin tức, giang hồ đồn đại, hắn đã chết.” Đệ tử kia trầm giọng nói.

“Thương Thánh Vương lão nhân đâu?” Ninh Thanh Thành lại hỏi.

“Nghe nói, hắn vừa rời núi, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên hắn bước ra khỏi Vương gia. Chỉ là, hắn rất nhanh đã trở về.” Đệ tử kia chậm rãi nói.

“Đi Ác Ma thành? Chính Mạc Vấn đánh đuổi hắn về à?” Ninh Thanh Thành suy nghĩ, lại lắc đầu, “Không, Mạc Vấn sợ là còn chưa đủ.”

“Có khả năng là Đạo Quân.” Đệ tử kia sâu kín nói.

“Đạo Quân xuống núi?” Ninh Thanh Thành cả kinh, “Những việc này, Bạch Cực Nhạc chưa từng nói với ta.”

“Hiện giờ toàn bộ Thanh Minh Viện đã tới trước Ác Ma thành, đệ tử Thiên Cơ Viện cũng đi viện trợ, mà Tinh Tú Viện tính cả thủ tọa Tinh Hà là bảy vị tinh quan, cũng bí mật xuống núi. Nhưng Phù Sinh Túy Mộng Lâu, lại triệu hồi tất cả đệ tử trở về.” Trong giọng nói Đệ tử kia mang theo vài phần lo sợ, “Cung chủ, sợ là ngày này rốt cuộc cũng tới.”

“Bạch Cực Nhạc.” Ninh Thanh Thành lắc đầu, “Hắn làm tất cả những việc này, không phải vì ta, càng không phải vì vị trí đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung gì gì.”

Đệ tử kia nhíu mày: “Vậy hắn gióng trống khua chiêng, để làm gì?”

“Hắn muốn đón người trẻ tuổi trên người có《 Tiên Nhân Thư 》kia lên núi.” Ninh Thanh Thành trầm giọng nói, “Còn hắn ở đây chờ người trẻ tuổi kia.”

“Vậy sau đó?” Đệ tử kia khó hiểu.

“Sau đó, thì không cần Thượng Lâm Thiên Cung nữa.” Ninh Thanh Thành cười.

Đệ tử kia tuy rằng không nghe hiểu thâm ý trong lời của Ninh Thanh Thành, nhưng ít ra cũng nghe hiểu ý trên mặt chữ, vội vàng hỏi: “Chúng ta nên làm gì?”

“Ta nghĩ, chúng ta có phải nên gặp Tạ Khán Hoa một chút không?” Ninh Thanh Thành nhàn nhạt nói.

“Xung quanh u ngục, bây giờ đều là đệ tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Hách Liên Tập Nguyệt cũng không thể vào, nếu chúng ta vào, sợ là sẽ bị Bạch Cực Nhạc ngăn trở.” Đệ tử kia trả lời.

Tay Ninh Thanh Thành nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lẩm bẩm nói: “Vậy thì Hách Liên Tập Nguyệt……”

“Ta đây.” Một giọng nói đạm mạc vang lên.

Ở cửa, Hách Liên Tập Nguyệt toàn thân áo bào màu lục đậm bay tán loạn, không biết đã xuất hiện ở đó từ khi nào.

“Hách Liên lâu chủ, không có lệnh không được tự tiện vào Thiên Thủy Lâu!” Đệ tử kia quát.

“Hỗn xược.” Ninh Thanh Thành giơ tay ngăn cản đệ tử của mình, sau đó nhìn Hách Liên Tập Nguyệt, “Hách Liên lâu chủ, chúng ta cũng chừng mười năm rồi chưa gặp mặt, ngươi vẫn phong lưu như năm đó a.”

Hách Liên Tập Nguyệt nhìn Ninh Thanh Thành, ngữ khí bình tĩnh: “Đại cung chủ, nhìn không ổn.”

Ninh Thanh Thành ho nhẹ một cái: “Đúng vậy, thân thể sắp chết, kéo nhiều năm như vậy.”

“Nam Ngọc Lâu rất mạnh.” Hách Liên Tập Nguyệt nói.

“Đúng. Nhưng không nên, mạnh như tới vậy.” Trong ánh mắt Ninh Thanh Thành hiện lên một tia hàn ý lạnh thấu xương.