Quân Hữu Vân

Chương 161: Như Mộng



Ninh Thanh Thành nhẹ nhàng phất tay, đệ tử phía sau hắn liền lui xuống, Hách Liên Tập Nguyệt nhún người nhảy, đáp xuống bên cạnh Ninh Thanh Thành. Ninh Thanh Thành rót một ly trà, chậm rãi nói: “Hách Liên lâu chủ, uống ly trà.”

Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu cự tuyệt.

Ninh Thanh Thành cúi đầu cười: “Thiếu chút nữa quên mất, ngươi chỉ có thể dùng đồ vật bằng kim loại. Nhiều năm như vậy, bệnh của ngươi cũng vẫn không chữa khỏi a.”

“Ta, không phải bệnh.” Hách Liên Tập Nguyệt nhàn nhạt nói.

“Cũng đúng, ngươi và ta đều không phải bệnh.” Ninh Thanh Thành ho nhẹ một cái, “Mà ta đã qua mười năm, cũng vẫn cái bộ dạng nửa chết nửa sống này.”

Hách Liên Tập Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi: “Nam Ngọc Lâu, vì sao không nên, mạnh như vậy?”

Ninh Thanh Thành uống một ngụm trà thuốc, chậm rãi nói: “Nam Ngọc Lâu trước khi lên núi được liệt vào đệ tam Thiên Võ Bảng, không bằng Tiết Thần Quan, năm đó Tiết Thần Quan cũng xông lên Thượng Lâm Thiên Cung, nhưng chỉ tới Tinh Tú Viện là quay đầu rời đi. Mà Nam Ngọc Lâu lại xông hết 4 viện, lên hết 3 lầu, đánh tới trước Thiên Thủy Lâu, ngươi cảm thấy là do Thiên Võ lão nhân hoa mắt, hay là Thượng Lâm Thiên Cung ta ngày càng lụn bại?”

“Ngày ấy ta không ở đây, Bạch Cực Nhạc không ở đây, Tạ Khán Hoa cũng không ở đây.” Hách Liên Tập Nguyệt dừng một chút, tiếp tục nói, “Không ai cản hắn.”

“Cho nên vì sao ngươi lại không ở đây, Bạch Cực Nhạc cũng không ở đây? Thậm chí Bạch Long và Bạch Hạc cũng không ở đây?” Ninh Thanh Thành hỏi ngược lại, “Hơn nữa ngày ấy sau khi tiếp một kiếm của Nam Ngọc Lâu, ta lập tức ý thức rõ được một việc.”

“Việc gì?” Hách Liên Tập Nguyệt hỏi.

“Hắn mạnh hơn ta.” Ninh Thanh Thành cười khổ nói, “Nếu không phải tứ đại thủ tọa cản hắn lâu như vậy, hao phí không ít chân khí của hắn, thì hắn không chỉ có có thể đả thương ta, mà thậm chí còn có thể giết ta.”

Hách Liên Tập Nguyệt trầm ngâm một lát: “Vấn đề ở chỗ nào?”

“Ở kiếm pháp của hắn, kiếm pháp của tiên nhân.” Ninh Thanh Thành trầm giọng nói, “Là kiếm pháp ngày ấy ta từng thấy ở bờ Nam Hải. Cho nên hắn mới có thể mạnh như vậy, cho nên sau khi hắn xuống núi, không lâu sau đã chết.”

“Vấn đề ở Học Cung?” Hách Liên Tập Nguyệt nghi ngờ nói.

“Không, ở Tức Mặc Kiếm thành.” Ninh Thanh Thành nghiêm mặt nói, “Kiếm thuật của tiên nhân chỉ có ở Tức Mặc Kiếm thành, mà Nam Ngọc Lâu và Tức Mặc Hoa Tuyết là người yêu, hắn luyện được kiếm thuật của tiên nhân từ chỗ Tức Mặc Hoa Tuyết.”

Hách Liên Tập Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không đúng.”

“Đúng là không đúng, bởi vì chuyện này bất luận là Nam Ngọc Lâu, hay là Tức Mặc Hoa Tuyết đều sẽ không làm ra. Nam Ngọc Lâu là nhị quân tử của Học Cung, sẽ không làm ra chuyện học trộm võ học của người khác, Tức Mặc Hoa Tuyết được chân truyền từ Tức Mặc Tĩnh Trúc, chắc là biết Tiên Nhân Thư có phản phệ cực mạnh. Nhưng người và vật đã bày ra đó, chỉ là sợi dây phía sau chúng ta còn chưa biết.” Ninh Thanh Thành sâu kín nói.

“Ngươi hoài nghi Bạch Cực Nhạc?” Hách Liên Tập Nguyệt hỏi.

“Hắn mấy năm nay hắn rất trung thành.” Ninh Thanh Thành không trả lời câu hỏi của Hách Liên Tập Nguyệt.

“Hắn tùy lúc đều có thể thay thế ngươi.” Hách Liên Tập Nguyệt nói càng thẳng thắn hơn.

“Nhưng hắn lại không làm thế.” Ninh Thanh Thành thở dài một tiếng, “Ta ở đây chờ hắn tới giết ta, đã đợi rất lâu, cuối cùng ta phát hiện ra một chuyện, hắn không hề có chút hứng thú nào với Thượng Lâm Thiên Cung, một chút cũng không có. Cho nên ta có điểm nghi ngờ.”

“Ta nghĩ, Ninh cung chủ còn chưa muốn nói cho ta điểm nghi ngờ này.” Hách Liên Tập Nguyệt xoay người.

“Đợi thời cơ chín muồi, tự nhiên ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng có một chuyện ta có thể nói với ngươi, đó chính là Tiên Nhân Thư, không chỉ có thể trị khỏi bệnh của ta, cũng có thể hoàn toàn áp chế Xuân Phong chi lực trên người ngươi.” Ninh Thanh Thành cười nói, “Nếu chúng ta liên thủ lấy được Tiên Nhân Thư, thì đều có thể chữa khỏi vết thương trên người.”

“Ta liên thủ với ngươi.” Hách Liên Tập Nguyệt nhanh chóng trả lời.

Ninh Thanh Thành gật đầu, mỉm cười, quả nhiên ngay cả người như Hách Liên Tập Nguyệt cũng không tránh được sức hấp dẫn của《 Tiên Nhân Thư 》.

“Ta chỉ có một điều kiện.” Hách Liên Tập Nguyệt giơ một ngón tay.

Ninh Thanh Thành vẫn lạnh nhạt cười: “Hiểu rồi.”

“Tạ Khán Hoa cần phải sống.” Sau khi nói xong câu đó, Hách Liên Tập Nguyệt lập tức đi ra ngoài.

Ninh Thanh Thành sững sờ, sau đó lắc đầu, sau khi Hách Liên Tập Nguyệt bước ra khỏi Thiên Thủy Lâu, đệ tử trẻ tuổi kia lại tiến lên, thấp giọng nói: “Hách Liên Tập Nguyệt này có đáng tin không?”

“Ta vốn cũng không tin tưởng hắn, bởi vì nếu theo đuổi ích lợi, vậy thì chắc chắn là không từ thủ đoạn. Nhưng hắn không theo đuổi lợi ích, mà theo đuổi đạo nghĩa.” Ninh Thanh Thành khinh thường cười, “Người như vậy, sẽ chết rất sớm.”

“Tựa như Tô Hàn.”

“Tựa như Nam Ngọc Lâu.”

Gió đêm hơi lạnh, Giới Tình Bất Giới Sắc tay cầm roi ngựa, hắt xì một cái thật mạnh.

Tô Bạch Y kéo màn che ra, ngồi xuống bên cạnh Giới Tình Bất Giới Sắc: “Đại sư, ngươi vào nghỉ tạm đi, để ta đánh xe.”

“Không cần không cần, một ngày ta có thể chỉ ngủ hai canh giờ, còn chưa tới thời gian.” Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời.

Tô Bạch Y nghi hoặc nói: “Một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, làm thế nào mà làm được vậy?”

“Đệ tử Thanh Minh Viện từ nhỏ đã tiếp nhận sự huấn luyện tàn khốc nhất, trong đó cái đầu tiên chính là khống chế thời gian ngủ, một ngày ngủ nhiều nhất chỉ có hai canh giờ. Lúc sư phụ ngươi cứu ta thì đã quá muộn, ta đã bị huấn luyện đến bước ấy rồi.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhún vai, “Có điều không ngủ cũng tốt, có thể có rất nhiều thời gian làm chuyện khác.”

“Chuyện gì? Tụng kinh sao?” Tô Bạch Y hỏi.

Giới Tình Giới Sắc nghe vậy ngẩn ra một lúc, sau đó cao giọng cười to: “A di đà phật, thí chủ cũng thật biết nói chuyện cười.”

“Nhỏ giọng chút, đừng làm ồn sư tỷ.” Tô Bạch Y nhắc nhở.

“Ngươi rất thích sư tỷ ngươi à?” Giới Tình Bất Giới Sắc hỏi.

“Liên quan gì đến chuyện của ngươi a.” Tô Bạch Y bất mãn phất tay.

“Ta coi ngươi là đồ đệ, ngươi lại muốn ngủ với con gái ta?” Giới Tình Bất Giới Sắc lẩm bẩm, “Thú vị thú vị.”

Tô Bạch Y mặc kệ tên hòa thượng một chút cũng không giống hòa thượng này, lấy từ trong lòng ngực ra quyển kiếm phổ mà Tức Mặc Hoa Tuyết để lại cho hắn, hắn vốn là người tập kiếm, nhưng lần trước ở Thiên Hiểu Vân Cảnh lại ngoài ý muốn học được đao pháp trong《 Tiên Nhân Thư 》, bây giờ bản lĩnh lợi hại nhất đã biến thành đao, nhưng đây vốn không phải mong muốn của hắn, hắn vẫn cảm thấy hứng thú với kiếm hơn, hiện giờ có thời gian rảnh, vừa lúc lấy kiếm phổ này ra nghiên cứu kỹ một phen.

“Bây giờ mới luyện kiếm, có phải hơi muộn không?” Giới Tình Bất Giới Sắc liếc mắt một cái.

“Không muộn không muộn, một chút cũng không muộn.” Tô Bạch Y cầm một cái màn thầu, cắn một miếng, bắt đầu đọc kiếm phổ.

“Cho dù không muộn, nhưng nào lại chỉ đọc không luyện……” Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu, “Khó trách võ công ngươi kém như vậy.”

Tô Bạch Y nhìn kiếm phổ, nhìn một lúc liền nhắm hai mắt lại.

Trong đầu hắn từ từ hiện ra một khung cảnh, hắn thấy một ngọn núi tuyết mênh mông, trên núi tuyết có một người đang múa kiếm.

Một kiếm xuất ra, gió tuyết đi ngược, thiên địa treo ngược.

Một kiếm mênh mông tới cỡ nào a.

Như là một kiếm muốn bổ cả trời đất này ra vậy.

Nhưng cuối cùng tất cả gió tuyết đều bình tĩnh lại, kiếm khí trải ngàn dặm hội tụ thành một đạo kiếm quang, người nọ chậm rãi rơi xuống.

Ánh mặt trời chiếu vào núi tuyết, tuyết từ từ tan ra, kiếm khách quay đầu.

“Này này này này. Không phải ngươi không ngủ được sao?” Giới Tình Bất Giới Sắc lay lay Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y lập tức bừng tỉnh từ trong ảo cảnh, hắn mở to hai mắt: “Ta…… ta nằm mơ?”