Chương 162: Côn Luân
“Ngươi đọc kiếm phổ gì? Còn có thể đọc rồi ngủ?” Giới Tình Bất Giới Sắc tò mò muốn lấy kiếm phổ trong tay Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y vội vàng thu kiếm phổ lên: “Cái này ngươi không thể xem.”
Giới Tình Bất Giới Sắc nghi ngờ nói: “Vì sao ta không thể xem?”
“Tóm lại, ngươi không thể xem, nếu ngươi xem, nhẹ thì bị thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, bạo tẩu mà chết.” Trong đầu Tô Bạch Y toàn là bóng người luyện kiếm vừa rồi, trong lòng đầy hoang mang. Hắn tu luyện tâm pháp《 Tiên Nhân Thư 》nhiều năm, trước đây cũng tu luyện cuốn đao pháp trong《 Tiên Nhân Thư 》, nhưng lại chưa từng xuất hiện tình huống giống vừa rồi, chẳng lẽ là vì cuốn kiếm pháp này là đặc thù? Nhưng mà nhị tẩu nói năm đó nàng cũng từng xem qua kiếm phổ này, lại chỉ nói không học được thôi, không hề nói sẽ xuất hiện ảo giác a.
Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn Tô Bạch Y nhíu mày trầm tư bên cạnh, nhún vai, tiếp tục thảnh thơi đánh xe ngựa: “Chẳng phải là Tiên Nhân Thư thôi sao. Người khác coi là bảo bối, ta thì không thấy hiếm lạ. Ngươi cứ yên tâm mạnh dạn mà luyện là được, ta sẽ không nhìn lén.”
Tô Bạch Y sửng sốt: “Sao ngươi biết đây là Tiên Nhân Thư?”
Giới Tình Bất Giới Sắc ngáp một cái: “Bây giờ rồi, ngươi còn có tâm tư đọc kiếm phổ, không phải Tiên Nhân Thư thì còn có thể là cái gì? Đọc đi đọc đi, tốt nhất là đọc xong sau đó một mồi lửa đốt luôn, ghi tạc những thứ này vào trong đầu. Vậy thì đến lúc đó sẽ không còn ai dám giết ngươi.”
Tô Bạch Y hít một hơi dài, dựa vào trong xe ngựa, do dự một hồi lâu sau mới lại mở kiếm phổ ra.
Chẳng qua chỉ thời gian một cái thở dốc, xe ngựa dưới chân Tô Bạch Y, Giới Tình Bất Giới Sắc bên cạnh đều đã tiêu tán như khói, chờ khi Tô Bạch Y phục hồi lại tinh thần, xung quanh chỉ còn một khoảng không trắng xoá. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy tuyết bay đầy trời.
Đây là nơi nào? Tô Bạch Y há miệng thở dốc, lại phát hiện không nói được ra lời, hắn kinh hãi luống cuống, rốt cuộc cũng phát hiện mình đang ở trên một ngọn núi tuyết, mà bên cạnh vách núi, có một bóng người đầu bạc đứng đó, hắn vội vàng chạy về phía bóng người kia, muốn hỏi rốt cuộc mình đang ở đâu. Nhưng lúc Tô Bạch Y chạy tới cạnh vách núi, bóng người màu trắng kia lại bỗng nhiên thả người nhảy, nhảy xuống vực sâu vạn trượng.
Không! Tô Bạch Y hét lớn trong lòng, hắn cúi người nhìn xuống dưới vực sâu, lại thấy gió tuyết bỗng nhiên ập tới trước mặt, hắn vội vàng nghiêng người né tránh. Chỉ thấy bóng người màu trắng kia đang rơi xuống vực, bỗng nhiên rút kiếm.
Sau đó liền nghe thấy ầm một tiếng, cả ngọn núi tuyết đều bị tiếng vang lớn này chấn động rung lên, những khối tuyết lớn đọng lại ở đó không biết bao nhiêu năm từ trên núi rơi xuống, đánh úp về phía kiếm khách đầu bạc kia. Mà kiếm khách đầu bạc thì lại lơ lửng trên không trung, trường kiếm trong tay bay lên, một đạo kiếm khí màu trắng biến thành tấm chắn vây quanh người hắn, những khối tuyết đó va vào tấm chắn, nháy mắt tan ra.
Những khối tuyết lớn không ngừng rơi xuống, cuối cùng đều bị kiếm khí đánh tan thành hạt tuyết, rơi xuống dưới vực sâu. Mà vách núi này, ngọn núi tuyết này giờ đây, đã trở thành sân khấu của tên kiếm khách đầu bạc ấy, hắn ở trên cái sân khấu rộng lớn này, vung kiếm nhảy múa, trên dãy núi gần đó, tuyết đọng đang điên cuồng sập xuống, những đạo kiếm khí kinh thiên động địa từ thân thanh kiếm bạch ngọc tinh xảo kia cuồng loạn bay ra, đánh rơi tuyết đọng đồng thời cũng đánh tan dần mây mù trôi trên không trung. Giờ phút này Tô Bạch Y không thấy rõ mặt người kia, chỉ có thể nhìn thấy dưới vách núi, xuất hiện hơn trăm ảo ảnh của kiếm khách, có cầm kiếm bước lên tầng mây, có khoanh tay đạp tuyết rơi trên không trung, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống đất, có ảo ảnh cùng với khối tuyết nhắm mắt rơi thẳng xuống……
Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Giờ phút này trong lòng Tô Bạch Y, đã không còn sự kinh sợ như vừa rồi nữa, chỉ còn lại sự tò mò vô tận, hắn bị kiếm pháp và thanh thế của kiếm khách hấp dẫn, thật lòng mà nói, vô luận là sư phụ Tạ Khán Hoa, hay là Hồng Y kiếm tiên Tức Mặc Hoa Tuyết, kiếm mà bọn họ chém ra so với kiếm pháp vừa rồi, đều phải thua chị kém em! Đây là kiếm thật sự của tiên nhân! Hắn mở to hai mắt mà nhìn, bắt đầu cẩn thận quan sát động tác xuất kiếm của kiếm khách. Sau một lát, hắn liền hiểu rõ.
Kiếm khách dùng từng đường, từng đường kiếm khí điên cuồng ngăn lại thế rơi của mình, đồng thời hắn đang muốn dùng kiếm thế của mình để tạo thành một đạo kiếm phong, trong sơn cốc, gió lớn gào thét, đột nhiên sang trái, lại đột nhiên thổi phải, có khi lại xuống phía dưới, duy chỉ thiếu một ngọn gió hướng về phía trên.
Nếu có một ngọn gió từ dưới lên, gió lốc theo ta chín ngàn dặm!
Ảo ảnh trăm tên kiếm khách cuối cùng hợp thành một thể, hắn nặng tay ném trường kiếm lên trên.
Gió nổi lên!
Cuồng phong gào thét, tựa như sâu trong vách núi, có một con rồng lớn đang rít gào.
Kiếm khách đầu bạc cưỡi ngọn gió này thuận thế bay thẳng lên, nháy mắt đáp xuống trước mặt Tô Bạch Y.
Hắn nhìn về phía Tô Bạch Y.
Hoặc là Tô Bạch Y cho rằng hắn đang nhìn mình.
Tô Bạch Y theo bản năng lui về sau một bước.
Kiếm khách đầu bạc bỗng nhiên vung một kiếm với Tô Bạch Y, so với kiếm thế như ngàn quân vừa rồi, kiếm này, lại rất yên tĩnh rất ôn nhu, chậm rãi buông xuống……
Tô Bạch Y tận mắt nhìn thấy một tảng tuyết rơi trước mặt hắn bị kiếm kia cắt thành hai nửa chỉnh tề.
Kiếm khách đầu bạc nháy mắt thu kiếm xoay người, sau đó đem kiếm cắm vào mặt tuyết bên cạnh, cuối cùng ngẩng đầu lên.
Tầng mây và sương mù trên núi tuyết đều bị kiếm khí vừa rồi của hắn phá tan, như là bầu trời bị đánh ra một lỗ hỏng, ánh mặt trời xuyên qua lỗ hỏng kia chiếu xuống, chiếu vào trên người kiếm khách áo trắng.
“Đây là……” Tô Bạch Y há miệng thở dốc, lại phát hiện mình rốt cuộc cũng có thể phát ra tiếng, hắn cả kinh, nhưng quay đầu lại, chỉ thấy Giới Tình Bất Giới Sắc vẻ mặt hoang mang, núi tuyết và kiếm khách đầu bạc đều biến mất, hắn lại trở về trên xe ngựa.
“Kiếm phổ này còn có thể thôi miên à?” Giới Tình Bất Giới Sắc nghi ngờ nói, “Hay là việc ngươi không thể ngủ căn bản là nói dối? Vừa rồi ngươi ngủ quên?”
“Kiếm phổ này……” Tô Bạch Y thở phào một hơi, thu kiếm phổ lên, hắn đã có thể xác nhận, quyển kiếm phổ này không giống với Tiên Nhân Thư trước đây hắn từng thấy, trong kiếm phổ có giấu sự ảo diệu, có lẽ là cùng loại với bí thuật đạo môn của Tinh Tú Viện.
“Mơ thấy cái gì?” Giới Tình Bất Giới Sắc thờ ơ hỏi.
“Hòa thượng, Duy Long Sơn là núi tuyết à?” Tô Bạch Y hỏi.
“Đương nhiên không phải, tuy rằng vào đông sẽ có tuyết rơi, nhưng đương nhiên không tính là núi tuyết, nếu không sư phụ ngươi đã sớm chết rồi, núi tuyết phải là nơi quanh năm có tuyết rơi không ngừng mới đúng.” Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời.
“Vậy núi nào, quanh năm có tuyết rơi không ngừng? Tuyết rơi che khuất cả mặt trời?” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói, tựa như đang lầm bầm một mình.
Giới Tình Bất Giới Sắc suy nghĩ: “Đi qua Duy Long Sơn ngàn dặm lên phía bắc, chắc là có rất nhiều núi như vậy. Nhưng ta chưa từng đi, có điều trong những ngọn núi đó có một ngọn núi rất nổi tiếng, ngươi nhất định là từng nghe tới. Nghe nói có thần tiên thật sự ở trên đó, nếu có thể bước qua tầng tuyết đọng vạn năm mà đi lên đỉnh núi, là có thể gặp được tiên nhân nhận thuật trường sinh.”
“Núi gì?”
“Côn Luân.”