Quân Hữu Vân

Chương 163: Ma Quân



“Côn Luân chi hư, vuông tám trăm dặm, cao vạn trượng. Trên đó có cây hạt kê, dài bốn mươi thước, lớn năm mươi tấc. Có chín giếng, dùng ngọc làm cột. Chính diện có chín cửa, cửa có thần thú thượng cổ trấn giữ.” Giới Tình Bất Giới Sắc đón gió đêm, bỗng nhiên nổi hứng, cười vang nói, “Côn Luân a Côn Luân, nghe nói mặt trên đó có Tây Vương Mẫu, ta cũng rất muốn đi nhìn một lần đây.”

Tô Bạch Y thuận miệng nói: “Vậy ngươi đi đi.”

“Ha ha ha ha.” Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu nói, “Đi Côn Luân, phải đi qua vạn dặm băng nguyên phía bắc, người muốn đi Côn Luân, mười vạn thì có chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín người chết trên mảnh băng nguyên kia.”

“Còn một người thì sao?” Tô Bạch Y hỏi.

“Còn một người là Tô Hàn. Nghe nói hắn từng đi qua mảnh băng nguyên kia, bước lên Côn Luân, sau khi trở về, hắn liền trở thành.” Giới Tình Bất Giới Sắc dựng ngón tay cái lên, “Thiên hạ đệ nhất!”

“Thì ra là thế.” Tô Bạch Y gật đầu.

“Thế cái gì a, đó là phỏng đoán của người đời thôi, Tô Hàn trước nay chưa bao giờ thừa nhận mình từng đi qua Côn Luân, đương nhiên hắn cũng chưa từng phủ nhận.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói, “Nhưng mà ta tin, nếu nói trên đời có một người từng bước lên Côn Luân, vậy thì chỉ có thể là Tô Hàn.”

“Tô Hàn, thật sự lợi hại như vậy sao?” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

“Cái giang hồ này, nhìn về trăm năm trước, lại nhìn trăm năm sau, cũng sẽ không có một ai, có thể vượt qua hắn.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói, “Lời này không phải ta nói.”

Tô Bạch Y khó hiểu: “Vậy là ai nói?”

“Sư phụ ngươi, Tạ Khán Hoa.” Giới Tình Bất Giới Sắc sâu kín nói.

Hai người cứ trò chuyện câu được câu không như vậy, Tô Bạch Y hỏi sự tích về Tô Hàn, tuy rằng nhiều sự tích khi hắn còn nhỏ đã từng nghe trong quán trà, nhưng từ miệng Giới Tình Bất Giới Sắc nói ra, ngược lại là càng thêm vài phần đáng tin, có điều hàn huyên một hồi lâu sau, Tô Bạch Y mới phát hiện, Giới Tình Bất Giới Sắc so với mình cùng lắm thì hơn vài tuổi, những sự tích về Tô Hàn đó, thật ra cũng là hắn nghe từ người khác……

Cho tới lúc quá nửa đêm, Giới Tình Bất Giới Sắc rốt cuộc cũng buồn ngủ, liền đưa roi cho Tô Bạch Y, còn mình chui vào trong xe ngựa ngủ. Tô Bạch Y cầm roi phóng ngựa về phía trước, trong lòng vẫn nghĩ tới ngọn núi tuyết kia, cả kiếm khách đầu bạc trên ngọn núi tuyết.

Hay đó chính là Tô Hàn?

Thượng Lâm Thiên Cung.

U ngục.

“Tiểu tử, ngươi nói ngươi và tên cháu trai kia của ta kết bái huynh đệ?” Sâu trong u ngục lão nhân kia chậm rãi nói.

Tạ Khán Hoa uống một ngụm rượu, đứng bên cạnh hắn là Xuân Phong Lâu Cơ La, thay Hách Liên Tập Nguyệt mang rượu và đồ nhắm đến, hắn vỗ miệng mấy cái nói: “Đúng vậy, tiền bối, năm đó ta đánh không lại hắn, nếu đã đánh không lại, vậy thì chỉ có thể kết làm huynh đệ.”

Lão nhân cũng uống một ngụm rượu, cười nói: “Đây là cái kiểu đạo lý gì.”

Tạ Khán Hoa quay đầu hỏi Cơ La: “Sao hôm nay lại là ngươi đến đây?”

Cơ La cười: “Ngoài cửa bây giờ đều bị người của Phù Sinh Túy Mộng Lâu vây kín, nếu lâu chủ tự mình tới, vậy thì sẽ phải đánh vào.”

“Ra thế, lâu chủ các ngươi từ trước đến nay không nói nhiều với kẻ ác, có thể đánh cả Diêm Vương, lại không quấn được mấy tên tiểu quỷ, ngươi thì không giống, ngươi xinh đẹp, tính cách lại tốt, vậy chắc các sư huynh của Phù Sinh Túy Mộng Lâu còn phải tranh nhau mở đường cho ngươi rồi?” Tạ Khán Hoa xé một cái đùi gà xuống, hung hăng cắn một miếng.

“Thật ra cũng không phải, vẫn cần tốn chút công phu, cảm giác bây giờ, toàn bộ bầu không khí trên Duy Long Sơn đều không bình thường.” Cơ La nhẹ giọng thở dài, “Ngay cả lâu chủ, gần đây cảm giác cũng có chút nóng lòng.”

“Mấy tháng qua ta nghe các ngươi nói chuyện phiếm.” Lão nhân lại mở miệng, “Có một vấn đề, ta muốn biết.”

“Tiền bối cứ nói đừng ngại.” Tạ Khán Hoa cất cao giọng nói.

“Duy Long Sơn là Duy Long Sơn của Tô gia, Thượng Lâm Thiên Cung là Thượng Lâm Thiên Cung của Tô gia, mà những người các ngươi nói tới, Ninh Thanh Thành, Bạch Cực Nhạc, Hách Liên Tập Nguyệt, vì sao bọn họ đều không có họ Tô?” Lão nhân trầm giọng nói.

Tạ Khán Hoa sửng sốt, sau đó hỏi Cơ La: “Đệ tử Tô gia bây giờ ở đâu?”

Cơ La trả lời: “Đệ tử Tô gia hiện đang ở sau núi, chủ quản quặng mỏ ở Duy Long Sơn, về phương diện tiền bạc bọn họ vẫn là chúa tể, cho dù là Bạch Cực Nhạc muốn dùng tiền, cũng phải đến sau núi xin chỉ thị của trưởng lão.”

“Sau núi?” Trong giọng lão nhân lộ ra sự khinh thường.

Tuy Cơ La không biết thân phận của lão nhân, nhưng thấy Tạ Khán Hoa mười phần tôn kính người này, thì cũng không dám chậm trễ: “Đúng vậy. Tô gia quản lý kim tài, những việc còn lại thì giao cho Thượng Lâm Thiên Cung tự trị, hai bên sống yên ổn không việc gì với nhau, đã mười mấy năm.”

“Chỉ làm quản lý tiền bạc? Con cháu Tô gia trở nên mềm yếu như thế từ khi nào?” Lão nhân hừ lạnh nói, “Gia chủ đương nhiệm là ai?”

Tạ Khán Hoa lắc đầu nói: “Có lẽ do Tô Hàn một mình dùng hết vận khí của Tô gia rồi, hậu nhân đồng lứa này của Tô gia, đã không gánh dậy nổi cái Thượng Lâm Thiên Cung khổng lồ này nữa, những đệ tử Tô gia sau núi đó, ngay cả một võ giả bước vào Thiên Nhai cảnh cũng không có, cho dù có lên cầm quyền cũng chỉ là nhận về nguy hiểm lớn hơn thôi. Hiện giờ gia chủ Tô gia, chính là trưởng lão trong miệng Cơ La, Tô Hạc Lập.”

“Thập tam đệ?” Lão nhân cả kinh nói, “Hắn không phải là tên phế vật đến luyện đao cũng không nhấc dậy nổi sao?”

“Đao của Tô trưởng lão tuy rằng không quá tốt, nhưng bàn tính thì đúng thật là rất biết gảy.” Vẻ mặt Cơ La có chút xấu hổ, “Điểm này, ngay cả Bạch Cực Nhạc cũng rất bội phục, nếu hắn muốn lấy thêm một hai đồng, là Tô trưởng lão lập tức có thể ném trả giấy tờ về.”

Lão nhân dùng sức chụp xiềng xích trong tay: “Hèn nhát! Phế vật! Cho nên mới nói, Tô gia vốn không nên nhận những đệ tử họ khác vào núi! Đần độn, tới bây giờ, vậy mà lại thành người khác quản nhà mình!”

Tạ Khán Hoa lại uống một ngụm rượu: “Lời này cũng không đúng, nếu không phải Tô Hàn xuống núi triệu tập cao thủ thiên hạ gia nhập Thượng Lâm Thiên Cung, vậy thì Thượng Lâm Thiên Cung cũng sẽ không thể trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái, chẳng qua tổ chức khổng lồ như vậy, sau Tô Hàn, thì Tô gia không còn ai có thể khống chế thôi.”

“Lứa đệ tử này của Tô gia, thật sự phế vật như vậy à?” Lão nhân cả giận nói.

“Thật ra cũng không phải, đồ đệ ta……” Tạ Khán Hoa nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu nói, “Thật sự là phế vật.”

“Trận tuyết đầu tiên của Duy Long Sơn, mau rơi xuống chút đi.” Lão nhân bỗng nhiên nói.

Tạ Khán Hoa nóng nảy: “Làm sao vậy! Lão tiền bối ngươi đang ngóng trông ta chết à.”

“Ngày đó, ta sẽ rời khỏi nơi này.” Lão nhân thở dài một tiếng, “Không thể tưởng tượng được đã qua lâu như vậy, Tô gia vẫn phải để ta đến cứu vớt.”

Tạ Khán Hoa lắp bắp kinh hãi, hỏi dò: “Tiền bối ngươi đã tìm được cách ra ngoài rồi à?”

Lão nhân nở nụ cười lạnh: “Nơi này vốn không vây được ta, trước đây ta cũng nói với ngươi rồi, ta không phải bị người ta nhốt vào, mà là ta tự mình muốn vào.”

Tạ Khán Hoa chần chờ một lát, lại hỏi: “Vậy vì sao bây giờ tiền bối không đi? Trước kia cũng không đi?”

“Trước kia không đi, là bởi vì ta không muốn đi. Bây giờ không đi, là lo lắng ta đi rồi, ngươi sẽ bị giết.” Lão nhân uống một hơi cạn sạch bầu rượu, “Dù sao thì ngươi cũng mời ta uống rượu nhiều ngày như vậy. Tuy rằng thế nhân ngu muội, gọi ta là Ma Quân, nhưng ta là người tốt đấy.”

“Ma Quân?” Toàn thân Cơ La run lên.

“Là người tốt.” Lão nhân lặp lại.