“Thượng Lâm Thiên Cung, tam lầu tứ viện, đây là tổ chức do Tô Hàn năm ấy mở cửa Duy Long Sơn, thu nhận hào kiệt thiên hạ xây dựng nên, nhưng có một đoạn thời gian, mọi người luôn cho rằng sẽ xuất hiện một tòa lầu khác—— Tiêu Dao Lâu, bởi vì nhị lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tiêu Dao Tiên, sắp đột phá cảnh giới tối thượng của võ đạo, tiến vào Thiên Đạo tam cảnh.
Cái gọi là Thiên Đạo tam cảnh, tức là Chí Nhân cảnh, Thần Nhân cảnh và Thánh Nhân cảnh. Cái gọi là Chí Nhân vô kỷ, Thần Nhân vô công, Thánh Nhân vô danh, mỗi người sau khi đột phá khỏi cảnh giới võ đạo, đều sẽ dựa vào ý nguyện trong lòng, mà trở thành cao thủ khác nhau trong ba cảnh kia. Người có thể trở thành lâu chủ của 3 lầu, đều là cao thủ Thiên Đạo tam cảnh, tỷ như Hách Liên Tập Nguyệt Chí Nhân cảnh, Bạch Cực Nhạc Thần Nhân cảnh, Tạ Khán Hoa Thánh Nhân cảnh, mà từ sau khi Tiêu Dao Tiên vào núi, cảnh giới võ học tiến triển cực nhanh, đặc biệt là có được sự chỉ điểm của Tạ Khán Hoa, rất nhanh đã chạm đến ngạnh cửa Thiên Đạo tam cảnh.
Cho đến một ngày, Tiêu Dao Tiên bế quan trong Vụ Vũ Lâu, các đệ tử của Vụ Vũ Lâu đều chờ ở ngoài, nghe nói ngày đó chính là ngày Tiêu Dao Tiên phá cảnh. Ngày hôm ấy, trên Duy Long Sơn trời sinh dị tượng, có người nói nhìn thấy có kim long hiện thân, cũng có người nói có lửa trên trời rơi xuống, nhưng chỉ có đệ tử Duy Long Sơn biết, ngày đó không hề có gì sảy ra cả, chỉ rơi xuống một trận tuyết.
Sau khi tuyết ngừng, Bạch Cực Nhạc dẫn đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu tới, sau đó Tiêu Dao Tiên xuất quan, hắn đích xác đã đột phá khỏi cảnh giới võ đạo, nhưng lại không hề bước vào bất cứ một cảnh nào trong Thiên Đạo tam cảnh, mà là đi một con đường khác.
Hắn nhập ma.”
Tiêu Dao Tiên phe phẩy quạt xếp, nở nụ cười tà mị, về sự tích của mình hắn đặc biệt cho Giới Tình Bất Giới Sắc dư giả thời gian nói cho Tô Bạch Y nghe, nhưng nói đến việc lúc hắn nhập ma, hắn liền phất tay ngăn lại: “Đến đây được rồi.”
“Sư phụ ta đâu? Khi Bạch Cực Nhạc tới Vụ Vũ Lâu, hắn đang làm gì?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Hỏi rất hay.” Tiêu Dao Tiên cười, “Khi Bạch Cực Nhạc tới Vụ Vũ Lâu, Tạ Khán Hoa không làm bất cứ việc gì cả, sau đó ta và Bạch Cực Nhạc đánh một trận, hắn thắng, nhưng không hề giết ta, sau đó ta xuống núi, cho đến hôm nay.”
“Sau đó Thượng Lâm Thiên Cung cũng không tìm ngươi gây phiền toái.” Giới Tình Bất Giới Sắc vừa nói, vừa âm thầm vận khí, “Lúc đó Tạ Khán Hoa cũng giúp ngươi không ít.”
Tiêu Dao Tiên nhếch mày: “Đúng vậy, cho nên ta rất cảm kích hắn, nghe nói hắn còn chưa chết, ta thực sự rất là cao hứng. Cho nên chuyến này ta muốn đi Duy Long Sơn, xem hắn bị chém đầu, ha ha ha ha ha ha. Ta đoán chắc các ngươi đang muốn tới Duy Long Sơn cứu hắn?”
Giới Tình Bất Giới Sắc chắp tay trước ngực, gầm lên một tiếng: “Thì đã làm sao?”
Tiêu Dao Tiên lắc đầu nói: “Chậc chậc chậc chậc, châu chấu đá xe. Dù sao các ngươi chuyến này đi cũng phí công, không bằng đi cùng ta xem đầu Tạ Khán Hoa rơi xuống đất đi.”
“Ngươi đi ra ngoài, dẫn Nam Cung Tịch Nhi rời đi, ta chặn hắn.” Giới Tình Bất Giới Sắc thấp giọng nói với Tô Bạch Y, sau đó một chưởng đánh tới Tiêu Dao Tiên.
“Phật môn Đại Thủ Ấn, rất tốt.” Quạt xếp của Tiêu Dao Tiên nhẹ nhàng điểm ra, chặn Đại Thủ Ấn của Giới Tình Bất Giới Sắc dễ như trở bàn tay, sau đó ngáp một cái, “Tuổi còn trẻ, võ công lại không tồi, năm đó Tạ Khán Hoa không nhìn lầm ngươi.”
Tô Bạch Y do dự một lát, cuối cùng đẩy cửa ra, hô to một tiếng: “Sư tỷ!”
“Đừng hô! Tới rồi!”
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, một bộ áo tím xuyên phá nóc nhà, rơi thẳng xuống, đáp phía sau Tiêu Dao Tiên, một thanh kiếm như bạch ngọc đặt trên cổ Tiêu Dao Tiên.
“Ồ? Lương Nhân kiếm.” Tiêu Dao Tiên nhếch mày, không hề có nửa điểm sợ hãi, ngược lại là càng có hứng thú, “Ngươi là?”
“Nam Cung Tịch Nhi.” Nam Cung Tịch Nhi nhàn nhạt nói.
“Ha ha ha ha ha, Thiên Môn Thánh Tông huyết mạch Nam Cung lại vẫn còn truyền nhân.” Tiêu Dao Tiên nghiêng người một cái vọt đến trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, giơ tay trái nâng cằm Nam Cung Tịch Nhi, cẩn thận quan sát khuôn mặt nàng, sau đó tránh khỏi Lương Nhân kiếm lùi về sau, “Chậc chậc chậc chậc, mặt mũi ngươi nhìn rất giống Tạ Khán Hoa, thì ra tên kia thật sự có một đứa con gái a. Thú vị thú vị, không nghĩ tới ven đường ta tìm một khách điếm nghỉ chân, lại có thể gặp được người quen cũ của Tạ Khán Hoa, còn có cả đồ đệ và con gái hắn.”
“Ngươi còn có thể gặp được bằng hữu của hắn nữa.” Một thanh kiếm từ ngoài phòng bay tới, xông thẳng vào mặt Tiêu Dao Tiên, sắc mặt Tiêu Dao Tiên rốt cuộc cũng nghiêm lại, mở quạt xếp ra, vững vàng cản lại kiếm này, sau đó liên tiếp lui ba bước, hắn nhíu mày nói: “Nghịch Lân kiếm? Là vị quân tử nào tới?”
“Ngũ quân tử, Chu Chính.” Chu Chính giơ tay phải, tiếp lấy Nghịch Lân kiếm bay về, bước vào trong khách điếm. Nam Cung Tịch Nhi lập tức cầm kiếm lui đến bên cạnh Chu Chính, lấy sức của bốn người bọn họ, cho dù Tiêu Dao Tiên có là cao thủ đột phá cảnh giới võ đạo, cũng không sánh được.
Tiêu Dao Tiên mỉm cười: “Thì ra là Học Cung ngũ quân tử, năm đó nhị quân tử từng lên Duy Long Sơn, nghe nói đã đánh những tên đó đến hoa rơi nước chảy, đáng tiếc lúc ấy ta đã không còn trên núi, nếu không thật sự rất có hứng đánh với hắn một trận.”
“Ngươi sẽ không có hứng, bởi vì người như ngươi, nhị sư huynh sẽ một kiếm giết luôn không chút do dự.” Chu Chính nhàn nhạt nói.
“Ngũ quân tử so với nhị quân tử thì thế nào?” Tiêu Dao Tiên hỏi.
Chu Chính không chút do dự nói: “Xa không thể với.”
“Ồ?” Tiêu Dao Tiên nhẹ nhàng phe phẩy quạt.
“Nhưng đánh ngươi, vậy là đủ rồi.” Chu Chính thấp giọng quát.
“Theo ta thấy, Chu Chính quân tử đã là cao thủ Bất Quy cảnh đỉnh phong, chỉ tiếc còn ở trong võ đạo, làm sao có thể thắng?” Tiêu Dao Tiên sâu kín nói.
“Nếu cảnh giới có thể quyết định thắng bại, vậy về sau nhân sĩ giang hồ quyết đấu còn cần động tay làm gì, gặp mặt cứ báo cảnh giới trước không phải là được à?” Chu Chính cười lạnh nói, “Chính ngươi cũng đi một con đường không giống người thường, thật ra thành thánh hay nhập ma thì có gì khác nhau, chỉ cần không làm chuyện ác, không hại người, thì ai có thể chỉ trích ngươi? Vì sao người khác nói ngươi nhập ma, ngươi lại phải làm chuyện ma thường làm?”
Tiêu Dao Tiên sững sờ, cuối cùng cười nói: “Học Cung quân tử, quả nhiên không giống bình thường.”
“Các ngươi đi trước, ta cùng với vị Tiêu Dao Tiên này nói chuyện tìm hiểu kỹ chút.” Chu Chính trầm giọng nói.
“Sư huynh?” Tô Bạch Y liếc mắt nhìn Tiêu Dao Tiên một cái, “Ta cảm thấy vị Tiêu Dao Tiên tiền bối này không phải người xấu?”
“Ồ? Một người nhập ma như ta, vậy mà lại không phải người xấu?” Trong giọng nói Tiêu Dao Tiên mang theo vài phần châm chọc.
“Ngươi nói đúng, hắn đúng là không phải người xấu.” Chu Chính lại cho một lời tán thành, “Nhưng mà các ngươi vẫn nên đi trước, không nên chậm trễ thời gian ở chỗ này.”
“Được.” Tô Bạch Y không hề níu kéo, cùng Nam Cung Tịch Nhi và Giới Tình Bất Giới Sắc trở về xe ngựa.
Thấy bọn họ đi, Tiêu Dao Tiên thở dài một tiếng: “Chỉ bằng mấy người bọn họ, bây giờ lên Duy Long Sơn không phải là tìm chết à?”
“Theo ta được biết, không phải tất cả người trên Duy Long Sơn bây giờ đều là kẻ địch của bọn họ.” Chu Chính trầm giọng nói.
“Đúng vậy, nhưng bọn họ còn chưa biết sự đáng sợ của Bạch Cực Nhạc.” Tiêu Dao Tiên nheo mắt, “Nếu Bạch Cực Nhạc đã muốn bọn họ đi, vậy thì bọn họ chắc chắn phải chết không nghi ngờ.”