Sau khi trở lại xe ngựa, Nam Cung Tịch Nhi mở miệng hỏi: “Bạch Y, vì sao ngươi cảm thấy Tiêu Dao Tiên kia không phải người xấu?”
“Có lẽ là trực giác, ta luôn cảm thấy khi hắn nhắc tới sư phụ, loại hận ý hắn bày ra là giả vờ.” Tô Bạch Y suy nghĩ nói.
Giới Tình Tình Bất Giới Sắc trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: “Thật sự có khả năng này, về việc năm đó, cho dù ở Duy Long Sơn cũng không hề kết luận gì cả, cũng có người nói năm đó Tiêu Dao Tiên có thể sống sót xuống núi, là do Tạ Khán Hoa sắp xếp.”
“Đói bụng.” Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên nhàn nhạt nói một câu.
Tô Bạch Y và Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn nhau, nở nụ cười khổ, vừa rồi bọn họ cũng chỉ là muốn tới khách điếm ven đường mua chút màn thầu, không nghĩ rằng tùy tiện đẩy cửa khách điếm ra, lại có thể gặp phải một cao thủ đột phá võ đạo.
“Bỏ đi, bỏ đi, vận khí các ngươi không tốt.” Nam Cung Tịch Nhi đứng dậy nói, “Ta đi xung quanh, xem có thể mua chút đồ ăn không, các ngươi cứ đánh xe đi trước, đến lúc đó ta sẽ đuổi theo các ngươi.”
“Sư tỷ một mình ngươi……” Tô Bạch Y có chút do dự.
“Sợ cái gì, ta tốt xấu gì cũng là một người sắp chạm đến Bất Quy cảnh, một mình đi tìm đồ ăn thì có gì mà lo lắng?” Nam Cung Tịch Nhi phất tay, không cho Tô Bạch Y cơ hội mở miệng, nhún người nhảy đi.
“Có chút chua.” Giới Tình Bất Giới Sắc lẩm bẩm nói.
“Cái gì?” Tô Bạch Y hỏi.
Giới Tình Bất Giới Sắc lại lắc đầu: “Lại có chút ngọt.”
Lần này Tô Bạch Y cũng xem như nghe hiểu: “Tên hòa thượng ngươi, trong đầu toàn là cái thứ gì a……”
“Toàn là phong hoa tuyết nguyệt a.” Giới Tình Bất Giới Sắc đắc ý vung roi ngựa lên, “Chẳng lẽ ngươi quên pháp hiệu của ta à? Ta là Giới Tình Bất Giới Sắc a. Sư tỷ ngươi, tuyệt đối xứng với chữ ‘ sắc ’ này.”
“Ta muốn rút kiếm.” Tô Bạch Y lạnh lùng nói.
“Thôi thôi, lá gan ta cũng không lớn như ngươi, ngươi phải biết rằng phụ thân nàng chính là Tạ Khán Hoa a.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhún vai, “Quân Ngữ kiếm Tạ Khán Hoa, kiếm ý thiên hạ đệ nhất, cái gì là kiếm ý? Sát nhân tâm! Tạ Khán Hoa không phải nho sinh, mà là đồ tể!”
“Sư phụ ta cứu ngươi từ chiến trường Tu La ra, ngươi còn nói hắn như vậy?” Tô Bạch Y châm chọc.
“Đúng vậy, sư phụ ngươi đến cả chiến trường Tu La cũng có thể cứu ta ra, những tên Tu La đó đều phải sợ hắn, hắn không phải còn đáng sợ hơn cả Tu La à?” Giới Tình Bất Giới Sắc nói có vẻ rất đúng lý hợp tình.
Bên kia, sau khi Nam Cung Tịch Nhi rời xe ngựa, lại quay đầu, về tòa khách điếm kia.
Ngoài dự kiến của nàng, Chu Chính không hề đánh nhau với Tiêu Dao Tiên, mà là ngồi ở đó uống rượu.
Trên mặt đất đầy những là thi thể đám thổ phỉ, hai người cứ ngươi một ly ta một ly, thêm thịt bò muối, ngược lại là đang ăn uống vui vẻ vô cùng. Nhìn thấy Nam Cung Tịch Nhi đi vào, ánh mắt Chu Chính có chút ngà say: “Sư muội, sao ngươi lại trở lại?”
Nam Cung Tịch Nhi cũng khiếp sợ: “Ta lo lắng một mình sư huynh không phải đối thủ của hắn, cho nên không nhịn được phải trở về xem.”
“Yên tâm đi, Tiêu Dao huynh không phải ác nhân gì cả.” Chu Chính uống một chén rượu, “Cũng là người số khổ a.”
Tiêu Dao Tiên nhìn thoáng qua Nam Cung Tịch Nhi, lẩm bẩm nói: “Tên là Tịch Nhi đúng không? Nào lại đây uống một chén. Ta cùng với phụ thân ngươi là bạn tri kỉ, theo lý ngươi nên gọi ta một tiếng thúc thúc mới đúng.”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn thi thể nằm đầy dưới đất, chỉ kém chút là không nôn ra thôi, nào có vui lòng uống rượu, lắc đầu nói: “Vừa rồi không phải ngươi còn nói, muốn thấy đầu phụ thân ta rơi xuống đất sao?”
“Đúng vậy, ta thật sự hận hắn, hận ánh mắt hắn ngày đó, cũng giống những người khác. Thành ma thì đã sao? Chỉ cần có thể bước qua ngưỡng cửa kia, thì tất cả đều đáng giá. Nhưng sau này, ta mới hiểu được, ánh mắt hắn lúc đó, không giống những người khác, hắn không phải chán ghét, mà là thất vọng.” Tiêu Dao Tiên ngửa đầu uống một chén rượu, “Ta làm hắn thất vọng a.”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn sắc mặt Tiêu Dao Tiên, trong lòng hơi động: “Vậy chuyến này ngươi muốn đi cứu hắn à?”
“Cứu hắn?” Tiêu Dao Tiên ngửa mặt lên trời thét dài, bỗng nhiên lướt ra một bước, bất ngờ tấn công về phía Nam Cung Tịch Nhi.
Toàn thân Chu Chính run lên, cảm giác say trên người lập tức tiêu tán, chém Nghịch Lân kiếm về phía trước muốn cản lại.
“Sư huynh, không cần.” Nam Cung Tịch Nhi hét lớn một tiếng, không hề động nửa bước.
Quạt xếp của Tiêu Dao Tiên điểm nhẹ giữa trán Nam Cung Tịch Nhi: “Không tồi không tồi, có vài phần phong thái của phụ thân ngươi.”
Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Ta chưa từng gặp phụ thân ta, cho dù ta có phong thái, cũng là học từ mẫu thân ta.”
Khóe miệng Tiêu Dao Tiên hơi nhếch lên: “Ta bỗng nhiên có một ý nghĩ, Chu Chính quân tử không cần ngăn cản.”
Xe ngựa vẫn nhanh chóng đi về trước, Tô Bạch Y vốn đang ở trong xe ngựa nằm nhắm mắt tĩnh dưỡng, lúc này lại đột nhiên nhớ tới cái gì, bò dậy hỏi hòa thượng kia: Đúng rồi, từ nhỏ ngươi đã sống ở Thượng Lâm Thiên Cung à?”
“Đúng vậy. Cha mẹ ta vốn dĩ đều là người của Thiên Cơ Viện, trong một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì bị giết. Dựa theo quy định của Thượng Lâm Thiên Cung, tất cả cô nhi đều sẽ được đưa tới Thanh Minh Viện nuôi nấng.” Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời, “Tạ Khán Hoa và cha mẹ ta là bạn tốt, hắn không thích Thanh Minh Viện, nên đã mang ta ra, đưa đến Hình Luật Viện, làm hòa thượng.”
“Vì sao không mang luôn về Vụ Vũ Lâu?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Đệ tử của tứ viện không thể vào 3 lầu, đây là quy củ của Thượng Lâm Thiên Cung.” Giới Tình Bất Giới Sắc sờ cái đầu trọc của mình, “Nhưng mà theo cách nói của Tạ Khán Hoa là, hòa thượng trong Hình Luật Viện tương đối thành thật, ta xảo quyệt như vậy, nhất định có thể thuận lợi lớn lên.”
Tô Bạch Y cười: “Cũng có lý. Đúng rồi, ta hỏi ngươi một vấn đề.”
“Về Thượng Lâm Thiên Cung? Về sư phụ ngươi?” Giới Tình Bất Giới Sắc nhíu mày suy nghĩ một chút, “Hay là về ngươi?”
Tô Bạch Y nghiêm mặt nói: “Ta muốn biết, phụ thân ta là ai?”
Giới Tình Bất Giới Sắc sững sờ, nhíu mày nói: “Phụ thân ngươi, chẳng lẽ không phải Tô Hàn à? Nếu phụ thân ngươi không phải Tô Hàn, vì sao Tạ Khán Hoa lại nuôi nấng ngươi, vì sao lại truyền Tiên Nhân Thư?”
“Ban đầu ta cũng cảm thấy là như vậy, nhưng lần trước ở Thiên Hiểu Vân Cảnh ta gặp được người năm đó giết cha mẹ nuôi ta, người đó là nhị đường chủ Thiên Thư Đường, hắn chính miệng nói, mẫu thân ta là muội muội Tô Hàn, nhị cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung Tô Điểm Mặc.” Tô Bạch Y chậm rãi nói, “Hơn nữa không phải ta ép hỏi hắn, mà do chính hắn nói lỡ, cho nên ta cảm thấy chắc là hắn sẽ không gạt ta.”
Giới Tình Bất Giới Sắc suy nghĩ một chút: “Ngươi nói như vậy, cũng làm ta nhớ ra. Đúng là, Tô Hàn mãi cho đến trước trận chiến Nam Hải nghênh chiến đám khách Doanh Châu kia, cũng chưa từng yêu nữ tử nào, thậm chí ngay cả tin đồn cũng không có. Ngươi nói xem hắn từ đâu biến ra một đứa con như ngươi vậy, thật sự là không hợp với lẽ thường. Nếu là Điểm Mặc nhị cung chủ thì……”
“Nàng có từng thành hôn, hay có từng thích nam tử nào không?” Tô Bạch Y vội vàng hỏi.
“Điểm Mặc nhị cung chủ cũng chưa thành hôn, còn nam tử mà nàng thích thì……” con ngươi Giới Tình Bất Giới Sắc hơi nở ra, “Toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung, đều biết.”
“Ai?” Tô Bạch Y vội la lên, “Ngươi mau nói ra a.”
“Tạ…… Tạ Khán Hoa.”