Sau khi Giới Tình Bất Giới Sắc nói xong câu đó hai người liền bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trăm miệng một lời: “Không thể nào……”
Sau đó lại một hồi trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng vẫn là Giới Tình Bất Giới Sắc thử đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này: “Ngay từ đầu tất cả mọi người trên Thượng Lâm Thiên Cung đều cho rằng Tạ Khán Hoa sẽ thành hôn với Tô Điểm Mặc, bởi vì nhìn qua hai người này có vẻ vô cùng hợp…… nhưng Tạ Khán Hoa vẫn luôn coi Tô Điểm Mặc là bằng hữu tốt, không có ý nghĩ tiến lên tình yêu nam nữ.”
“Bằng hữu tốt?” Tô Bạch Y truy vấn.
Giới Tình Bất Giới Sắc suy nghĩ một hồi, vẫn là nói thật: “Theo như lời sư phụ ngươi, thì chính là loại bằng hữu chỉ tiến thêm một bước là có thể trở thành người yêu…… thậm chí ta còn đoán, trước khi Tạ Khán Hoa gặp được Nam Cung Vũ Văn, có lẽ chính hắn cũng cho rằng, tương lai mình sẽ thành hôn với Tô Điểm Mặc.”
Tô Bạch Y nhíu mày: “Đồ vô sỉ!”
“Này này này này, ngươi đang chửi sư phụ ngươi đấy, hơn nữa người sư phụ này của ngươi còn có khả năng là…… khụ khụ.” Giới Tình Bất Giới Sắc hắng giọng, “Tóm lại, chuyện này rất bình thường a. Không phải ai cũng có cơ hội gặp được người mình thích, vận khí của sư phụ ngươi quá tốt, cũng quá không tốt, trước thì gặp một người thích bình thường, sau lại gặp được một người vô cùng thích. Nghe nói khi Tạ Khán Hoa và Nam Cung Vũ Văn lập hôn ước, trở lại Thượng Lâm Thiên Cung, Tô Điểm Mặc thiếu chút nữa đã khóc tới chết, Tô Hàn phải khuyên suốt một tháng mới khuyên được.”
“Vậy vì sao lại còn có ta?” Tô Bạch Y giận dữ nói.
“Đừng nóng a, đừng nóng a.” Giới Tình Bất Giới Sắc lại bắt đầu sờ cái đầu trọc của mình, hắn rất khó hình dung ra tâm tình của mình lúc này. Giới Tình Bất Giới Sắc bị đệ tử Hình Luật Viện gọi là Hoa Tăng, bởi vì hắn hành sự quỷ quyệt, hoàn toàn không đứng đắn như hòa thượng, nhưng tình huống như Tô Bạch Y cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải, tâm tình hắn nhất thời phức tạp, có ba phần bối rối, ba phần hoang mang, ba phần thương sót, lại có mười phần hưng phấn……
Dù sao thì người sáng suốt là có thể nhìn ra, giữa Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi, lờ mờ cũng có thể thấy được tình cảm……
Kết quả lại rất có khả năng phải trở thành huynh muội……
Cũng không biết sau khi Tạ Khán Hoa biết sẽ nghĩ như thế nào……
“Ngươi cười cái gì?” Tô Bạch Y nhìn thấy khóe miệng Giới Tình Bất Giới Sắc hơi nhếch lên.
Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng thu hồi nụ cười: “Ta không……”
“Ta đánh chết ngươi!” Tô Bạch Y vung quyền đấm vào cái đầu trọc của Giới Tình Bất Giới Sắc.
“Đừng đừng đừng đừng, việc còn có khả năng khác, có lẽ trên đường Tô Điểm Mặc tới bờ Nam Hải đã gặp được người thương thì sao?” Giới Tình Bất Giới Sắc vừa giơ tay đỡ nắm đấm của Tô Bạch Y, vừa nắm chặt dây cương.
Tô Bạch Y thu nắm tay, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Sư phụ Tạ Khán Hoa từng nói với hắn, nhị cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung Tô Điểm Mặc tính cách dịu dàng, dung nhan tú lệ.
Sư tỷ Nam Cung Tịch Nhi thì nói với hắn, mẫu thân nàng nói Tô Điểm Mặc tính tình không tốt, tướng mạo thường thường.
“Khó trách! Khó trách a!” Tô Bạch Y vỗ đùi, “Hòa thượng, dung mạo mẫu thân ta thế nào?”
“Phí lời, năm đó mẫu thân ngươi xuống núi cùng Tô Hàn, đã thu hút hơn phân nửa ánh mắt của các thế gia công tử trên giang hồ, đương nhiên là tuyệt thế! Tuyệt thế a!” Giới Tình Bất Giới Sắc sợ lại bị đánh, đương nhiên là dùng sức vuốt mông ngựa, có điều khi hắn còn nhỏ đã từng nhìn thấy Tô Điểm Mặc, đúng thật cũng coi như là mỹ nhân.
“Quả nhiên là như thế!” Tô Bạch Y không chút lưu tình lại đấm một quyền vào đầu Giới Tình Bất Giới Sắc.
Giới Tình Bất Giới Sắc dở khóc dở cười: “Ngươi lại làm sao thế a!”
“A!” Tô Bạch Y nổi giận gầm lên một tiếng, “Nhanh lên! Nhanh lên! Ta phải tới Thượng Lâm Thiên Cung! Ta phải đi tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng!”
“Nếu sư phụ ngươi nói cho ngươi đáp án mà ngươi không muốn, có phải ngươi sẽ đưa đao cho Bạch Cực Nhạc không?” Giới Tình Bất Giới Sắc sâu kín nói.
“Tên hòa thượng ngươi, sao giọng điệu cảm giác có vẻ hưng phấn thế?” Tô Bạch Y cảm thấy nắm đấm không đủ, đưa tay chuẩn bị rút kiếm.
“Đừng nóng, đừng nóng, còn phải từ từ chờ sư tỷ ngươi nữa.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói.
Vừa nghe tới hai chữ “Sư tỷ”, Tô Bạch Y tức khắc héo úa, nằm vào trong xe ngựa, nặng nề thở dài: “Hòa thượng, những lời chúng ta nói vừa rồi, trước khi có được đáp án rõ ràng, đừng có nói cho sư tỷ.”
Giới Tình Bất Giới Sắc dùng sức vung dây cương: “Được rồi. Trước kia nói mà ngươi còn không thừa nhận, ngươi quả nhiên là thích sư tỷ ngươi?”
Tô Bạch Y thở dài một tiếng: “Ta từ nhỏ đã ở cùng sư phụ, rất ít tiếp xúc với nữ tử cùng tuổi, ta cảm thấy ta còn không hiểu cái gì là thích.”
“Ta hiểu rồi, ngươi chỉ thèm muốn thân thể nàng!” Giới Tình Bất Giới Sắc cảm khái nói.
Tô Bạch Y lại muốn rút kiếm, Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng phất tay nói: “Đừng nóng đừng nóng, ngươi nói với ta, cái gì là thích, ta giải thích giúp ngươi.”
“Một tên hòa thượng như ngươi? Cũng biết cái gì là thích?” Tô Bạch Y khinh thường nói, “Ta lười lãng phí thời gian với ngươi.”
“Hòa thượng thì làm sao? Tên thật của ta là Giới Sắc, cũng từng trải qua một đoạn tình yêu xúc động lòng người, có điều kết quả cuối cùng lại là ta bị tổn thương, vì thế nên ta sửa tên là Giới Tình Bất Giới Sắc, sắc đẹp không giới được, chữ tình chớ nhắc lại.” Giới Tình Bất Giới Sắc liếm môi, “Ngươi mau nói đi, bằng không sư tỷ ngươi mà trở lại, sẽ không còn cơ hội đâu.”
“Ta…… ta nói, nhưng ngưới chớ có giễu cợt ta.” Sắc mặt Tô Bạch Y vậy mà lại có chút ngượng ngùng.
Giới Tình Bất Giới Sắc lập tức nhấc tay thề: “Tiểu tăng thề với Phật Tổ, tiểu tăng tuyệt đối không nói với bất cứ kẻ nào.”
“Thì ví dụ như…… rõ ràng võ công sư tỷ cao hơn ta rất nhiều, nhưng mỗi lần gặp phải đối thủ, ta đều muốn rút kiếm đứng chắn phía trước nàng.”
“Ví dụ như lần trước phải chia binh làm hai đường, một đường đưa Đạo Quân về núi Thanh Thành, ta rất lo lắng sư tỷ sẽ phụ trách đưa Đạo Quân về, sau lại thấy Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đi, trong lòng ta không được nhịn được mà mừng thầm.”
“Ví dụ như dọc đường chúng ta lên phía bắc, ta mong chờ nhất là buổi tối, bởi vì sư tỷ ngủ, mà ta không ngủ được, vậy là ta có thể yên tĩnh nhìn sư tỷ……”
“Lại ví dụ như có đôi khi đưa đồ vật cho sư tỷ, không cẩn thận chạm vào tay sư tỷ, ấm áp, mỗi lần đều suýt không nhịn được mà muốn nắm lấy tay sư tỷ.”
Giới Tình Bất Giới Sắc thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tiểu thư sinh vẫn còn rất ngây thơ, chạm vào tay một chút cũng có nhiều suy nghĩ như vậy……”
“Còn nữa, bởi vì ta không thể ngủ, chỉ có thể nhập minh tưởng để hồi phục tâm thần, trước kia mỗi lần ta nhập minh tưởng đều là đạp kiếm xuyên mây phá sương, ngao du tiên cảnh, gần đây mỗi lần minh tưởng, đều biến thành đang ngao du Thập Lý Lang Đang cùng sư tỷ……”
“Từ từ, không phải ngươi mới lên Thập Lý Lang Đang không bao lâu đã phải xuống núi sao? Ngươi có thể nhớ rõ phong cảnh trong núi à?” Giới Tình Bất Giới Sắc hỏi.
“Không nhớ rõ, trong minh tưởng thì nơi đó toàn là mây mù lượn lờ, không nhìn rõ cảnh vật.” Tô Bạch Y trả lời.
“Vậy thì ngươi thấy rõ cái gì?”
“Mặt sư tỷ.”
“Aizz.”
“Ngươi oán than cái gì a?”
“Ta bây giờ chỉ có một kỳ vọng.”
“Cái gì?”
“Kỳ vọng năm đó Tạ Khán Hoa, có thể làm người tốt.”