Bên trong khách điếm.
Chu Chính tay ấn trường kiếm, tùy lúc chuẩn bị ra tay.
Nam Cung Tịch Nhi sắc mặt bình tĩnh, nhìn Tiêu Dao Tiên.
Tiêu Dao Tiên vung nhẹ quạt xếp, sâu kín nói: “Ta bỗng nhiên muốn, ngươi theo ta đi Thượng Lâm Thiên Cung.”
Nam Cung Tịch Nhi không chút do dự: “Sư đệ ta, còn đang ở xe ngựa chờ ta.”
“Gấp cái gì? Chờ đến Thượng Lâm Thiên Cung, các ngươi tự nhiên sẽ gặp lại.” Tiêu Dao Tiên cười nói, “Chỉ mấy ngày như vậy cũng không thể tách ra à?”
“Nếu ngươi muốn cùng đi, thì đi cùng chúng ta không phải là được à?” Nam Cung Tịch Nhi nhàn nhạt nói.
“Vậy thì không còn cách nào.” Tiêu Dao Tiên bỗng nhiên bạo khởi một chưởng, đánh vào trán Nam Cung Tịch Nhi, Nam Cung Tịch Nhi không nghĩ Tiêu Dao Tiên sẽ đột nhiên động thủ, gắng gượng ăn một chưởng này sau đó bay ngược ra ngoài.
“Khốn kiếp!” Trong lòng Chu Chính cực kỳ hối hận, không nên vừa uống vài chén với Tiêu Dao Tiên đã tin hắn, tên Tiêu Dao Tiên này quả nhiên y như giang hồ đồn, hỷ nộ khó dò, chính tà khó phân! Hắn lập tức rút kiếm chém vào Tiêu Dao Tiên.
Tiêu Dao Tiên lại không tính toán ứng chiến, nghiêng người tránh đi, tiếp được Nam Cung Tịch Nhi rơi xuống, cười nói: “Cháu gái ngoan, cảm giác thế nào rồi?”
Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt, vừa rồi cố ăn một chưởng của Tiêu Dao Tiên, nàng không những không cảm thấy thống khổ, ngược lại còn có một loại cảm giác tinh thần và ánh mắt nhanh chóng được thư thái. Từ sau ngày ấy nàng bước vào Hồ Tắc thành luôn cảm thấy thân thể mệt mỏi, cho dù đã ngủ một giấc trên xe ngựa cũng vẫn không hồi phục, nhưng lại được chưởng này của Tiêu Dao Tiên đánh cho thần thanh khí sảng. Nàng nghi ngờ nói: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Chu Chính cũng đã nhận ra sự thay đổi trên người Nam Cung Tịch Nhi, thu kiếm đứng cách ba bước, trầm giọng nói: “Tiêu Dao huynh, xin đừng làm ra vẻ huyền huyền bí bí nữa.”
“Gần đây có phải ngươi đã uống Hoàng Tuyền Tửu không?” Tiêu Dao Tiên hỏi.
“Đúng vậy.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, hay là tên Hoàng Xuân Sinh kia bày kế hại nàng?
Tiêu Dao Tiên nhìn ra suy nghĩ của Nam Cung Tịch Nhi, lắc đầu nói: “Lão Hoàng thái giám này tuy hơi keo kiệt chút, nhưng không phải người xấu, rượu ngươi uống không có vấn đề, nhưng uống quá nhiều, hơn nữa sau khi uống xong lại tới bờ phá cảnh, vậy cho nên có chút phiền phức.”
Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày: “Sao ngươi lại biết rõ như thế?”
“Bởi vì năm đó ta cũng uống Hoàng Tuyền Tửu a.” Tiêu Dao Tiên cười vang nói, “Cho nên hôm nay ta mới thành ra cái dạng này. Nhưng mà vấn đề của ngươi không lớn, nếu ngươi kiên quyết muốn đi, vậy thì nếu tới Thượng Lâm Thiên Cung, gặp phải trận chiến sinh tử, ngươi nhất định sẽ chân khí bạo tẩu mà chết. Trừ phi đi theo ta, ta giúp ngươi hóa tan hoàn toàn luồng trọc khí trong cơ thể.”
Nam Cung Tịch Nhi suy nghĩ một lát: “Mạc thành chủ và nhị tẩu cũng từng gặp ta, sao bọn họ không phát hiện ra chuyện này.”
Tiêu Dao Tiên lắc đầu nói: “Trên đường ngươi gặp người của Tinh Tú Viện đúng không?”
“Đúng vậy.” Nam Cung Tịch Nhi gật đầu nói.
Chu Chính nghi hoặc nói: “Là Tinh Hà làm trò quỷ?”
“Chu quân tử đừng nói bậy.” Tiêu Dao Tiên thu quạt xếp nhẹ nhàng gõ đầu Nam Cung Tịch Nhi, “Tinh Hà là người tốt. Nhưng mà mấy vị tinh quan của Tinh Tú Viện thì chưa chắc. Bọn họ, am hiểu nhất là thuật giết người vô hình, trong bọn họ có người của Bạch Cực Nhạc, các ngươi phải cẩn thận.”
“Thì ra là thế.” Chu Chính quân tử đi tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, giơ tay đặt lên vai Nam Cung Tịch Nhi, nhắm mắt cảm nhận chân khí lưu chuyển trong cơ thể nàng, phát hiện chân khí vốn đang lưu chuyển thông thuận, đột nhiên có một khắc lại trở nên hỗn loạn, sau đó lại trở về bình thường, cứ lặp đi lặp lại như thế, đúng thật sẽ là một tai hoạ ngầm.
“Lời chỉ nói đến đây thôi. Ta ghét Tạ Khán Hoa.” Tiêu Dao Tiên xoay người, nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp, “Nhưng mà ta cảm thấy nha đầu ngươi không tồi. Đi cùng ta, ta đảm bảo ngươi không chết, thuận đường phá cảnh luôn. Ở lại, thì ngươi không cứu được người ngươi muốn cứu, cũng không bảo vệ được sư đệ ngươi muốn bảo vệ .”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn thoáng qua Chu Chính, Chu Chính trầm ngâm một lát sau đó nói: “Vừa rồi ta sẵn lòng ngồi xuống uống rượu cùng ngươi, là vì ta nhìn ra tuy rằng võ công ngươi nhập ma đạo, nhưng ngươi vẫn có một trái tim thuần túy……”
“Chậc chậc chậc.” Tiêu Dao Tiên suốt ruột sờ cánh tay của mình, “Quân tử nói chuyện thật là thương tâm, làm da gà toàn thân ta nổi lên hết rồi. Ta là Tiêu Dao Tiên, đại ma đầu tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, Chu quân tử ngươi đừng dùng hai chữ ‘ người tốt ’ để vũ nhục ta.”
Chu Chính cười: “Đây chính là trái tim thuần túy mà ta vừa mới nói. Sư muội, ngươi cứ yên tâm đi cùng Tiêu Dao huynh đi. Tuy hắn nói hắn chán ghét phụ thân ngươi, nhưng thực tế, người hắn quan tâm nhất chính là phụ thân ngươi.”
“Càng nói càng ghê tởm. Đi cho ta!” Tiêu Dao Tiên nhún người một cái liền vọt đến bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, bắt lấy bả vai Nam Cung Tịch Nhi, lập tức lao ra ngoài cửa. Nam Cung Tịch Nhi rốt cuộc cũng không phản kháng, chỉ để lại một câu cho Chu Chính: “Bảo sư đệ chớ nên lo lắng!”
Trong xe ngựa.
Tô Bạch Y và Giới Tình Bất Giới Sắc không nói gì, một người đánh xe ngựa, một người nằm phát ngốc.
Hai người đều đang suy nghĩ một chuyện.
Lát nữa Nam Cung Tịch Nhi trở về, bọn họ nên lấy vẻ mặt gì để đối đáp bây giờ……
Cũng may, người trở về lại là ngũ quân tử Chu Chính.
“Sư huynh? Giải quyết xong Tiêu Dao Tiên kia rồi à?” Tô Bạch Y đứng dậy hỏi.
“Tiêu Dao Tiên không phải người xấu, bọn ta vẫn chưa giao thủ.” Chu Chính nhảy lên xe ngựa.
Tô Bạch Y gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy hắn không giống người xấu, sư huynh ngươi ngồi chờ chút đi, sư tỷ đi tìm đồ ăn, lát nữa sẽ trở về.”
“Nàng đi theo Tiêu Dao Tiên rồi, chúng ta sẽ hội họp ở Duy Long Sơn.” Chu Chính đặt một cái túi xuống, bên trong toàn là lương khô vơ vét được từ trong cái hắc điếm kia.
Tô Bạch Y kinh hãi: “Cái gì? Sao hai người bọn họ lại đi cùng nhau?”
“Ngày ấy Tịch Nhi bị người của Tinh Tú Viện tính kế, bị trọng thương lại không biết, dọc đường Tiêu Dao Tiên sẽ đi theo giúp nàng chữa thương. Nàng bảo ngươi không cần lo cho nàng.” Sau khi nói xong câu đó, Chu Chính ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tô Bạch Y một cái, “Ngươi và sư tỷ ngươi, gần đây quan hệ có vẻ rất tốt a.”
Tô Bạch Y sững sờ một lát, sau đó xua tay nói: “Không có không có, quan hệ giữa sư tỷ với ta, với Phong sư huynh và cả Tạ sư huynh đều rất tốt. Sư tỷ dịu dàng dễ thân, đối xử với sư đệ như đệ đệ ruột, bọn ta đều rất kính trọng sư tỷ.”
“Dịu dàng dễ thân……” Chu Chính lẩm bẩm nói, “Vì sao nàng không như thế với bọn ta? Aizz, xem ra vẫn là làm sư đệ có vẻ tốt hơn a. Hâm mộ, hâm mộ.”
Giới Tình Bất Giới Sắc cười xì một tiếng.
“Hòa thượng ngươi cười cái gì! Ăn màn thầu đi! Đừng nói chuyện!” Tô Bạch Y móc một cái màn thầu ném đi.
Giới Tình Bất Giới Sắc nhận màn thầu, hung hăng cắn một miếng: “Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút may mắn.”
Tô Bạch Y nở nụ cười khổ. Đúng vậy, may mắn. Sư tỷ đi ra ngoài tìm đồ ăn không trở về, ngược lại là lên đường cùng tên ma đầu kia, vốn hắn phải rất lo lắng mới đúng, nhưng vừa rồi Chu Chính quân tử cũng nói Tiêu Dao Tiên không phải người xấu, vậy thì chuyến này sư tỷ nhất định không có gì lo lắng, còn nữa, chuyến này mãi cho tới trước khi đến Duy Long Sơn, cũng không phải gặp mặt sư tỷ ——
Thật là, tránh được một kiếp a.