Trên quan đạo, một cỗ xe ngựa đang phóng nhanh, nhưng điều làm người ta ngạc nhiên đó là, trên xe ngựa, vậy mà lại không có người lái xe, từ xa nhìn lại có một luồng khí tức quỷ dị. Nhưng mà người trong xe ngựa, ngược lại là cực kỳ hưng phấn.
“Đạo Quân đại nhân, đây là công phu gì? Có thể làm ngựa tự đi, có thể dạy ta không. Như vậy về sau đi đường, ta không cần vất vả đánh xe nữa.” Phong Tả Quân vừa đấm lưng cho Đạo Quân, vừa hỏi.
Tạ Vũ Linh vén màn che lên, cẩn thận quan sát phía trước xe ngựa, chỉ cảm thấy có một luồng ánh sáng lấp lánh màu tím.
Đạo Quân lắc đầu: “Đây không phải võ công, đây là đạo pháp.”
“Đạo pháp?” Phong Tả Quân sửng sốt, “Ta có thể học không?”
“Học võ công phải xem thiên phú, học đạo pháp cũng phải nhìn tuệ căn, ta thấy Phong công tử……” Đạo Quân quay đầu, cẩn thận đánh giá Phong Tả Quân.
Mặt Phong Tả Quân đầy sự chờ mong: “Thế nào?”
“Vẫn là thích hợp luyện võ công hơn.” Đạo Quân cười nói.
“Aizz.” Phong Tả Quân thở dài, “Đều do thiên phú võ học của ta quá tốt a.”
Tạ Vũ Linh nở nụ cười lạnh: “Khó trách ngươi sống vui vẻ như vậy, tất cả những lời người khác nói ngươi đều có thể coi nó là lời khen ngươi.”
Phong Tả Quân uống một ngụm nước: “Ít nhất không sống mệt mỏi như ngươi vậy.”
“Hai người các ngươi quan hệ có vẻ rất tốt a.” Đạo Quân cảm khái nói.
“Không, hai chúng ta là địch thủ cả đời.” Phong Tả Quân sâu kín nói, “Từ lần đầu tiên gặp hắn ở Học Cung ta đã biết, nếu thế hệ đệ tử này có một người có thể sánh ngang với ta, vậy thì nhất định là hắn.”
Tạ Vũ Linh cũng uống một ngụm nước: “Đây là đang khích lệ à?”
“Đây là đang khiêu chiến.” Phong Tả Quân nhếch mày, “Đúng rồi, Đạo Quân đại nhân, Tạ Vũ Linh có tuệ căn luyện đạo pháp không?”
Đạo Quân lắc đầu nói: “Luyện đạo pháp cần nhập đạo môn, trong lòng trống không, mới có thể đắc đạo, tâm tư của Tạ công tử quá nặng.”
Tạ Vũ Linh cúi đầu nói: “Đa tạ Đạo Quân đại nhân dạy bảo.”
“Những điều ta có thể dạy ngươi không nhiều lắm. Dọc đường đi ngươi cứ muốn nói lại thôi, nếu thực sự có gì muốn hỏi, không bằng cứ hỏi thẳng đi.” Đạo Quân nhàn nhạt nói.
Tạ Vũ Linh do dự một chút, vẫn là mở miệng hỏi: “Đạo Quân đại nhân mấy ngày trước từng cản Thương Thánh tới Ác Ma thành, trận chiến ấy là Đạo Quân đại nhân thắng?”
Đạo Quân gật đầu: “Đương nhiên là thắng.”
“Vậy Thương Thánh bây giờ thế nào?” Tạ Vũ Linh hỏi.
“Ta thắng, thân bị trọng thương, hắn bại, đương nhiên cũng chẳng tốt hơn là bao, trong vòng ba tháng sẽ không còn sức tái chiến, chỉ có thể về Giang Nam tĩnh dưỡng.” Đạo Quân trả lời.
“Vậy ba tháng sau thì sao?” Tạ Vũ Linh trầm giọng nói.
“Võ công của Thương Thánh so với năm đó đã mạnh lên không ít, theo ta thấy, thực lực của hắn đã gần ngang với Ninh Thanh Thành năm đó, trận chiến này đánh với ta, tuy rằng hắn bị thương, nhưng rất có khả năng có thể dựa vào nó để lên một tầng lầu nữa. Tuy thiên phú võ học của Tạ công tử rất cao, lại gặp được danh sư, nhưng trong vòng mười năm, vẫn không có cơ hội.” Đạo Quân khẽ thở dài.
Tạ Vũ Linh trầm ngâm hồi lâu: “Mười năm, quá lâu.”
“Nếu thêm ta nữa thì sao?” Phong Tả Quân cười hỏi.
“Phong công tử rất có phong thái của phụ thân ngươi, bây giờ còn được Ác Ma thành chủ dạy bảo, nếu có thêm Phong công tử, thì 5 năm là đủ rồi.” Đạo Quân chậm rãi nói.
Phong Tả Quân vỗ vai Tạ Vũ Linh: “Chúng ta lại gọi thêm Tô Bạch Y, vậy thì ta đoán chừng có thể ít thêm một năm, nếu ta lại hạ thuốc Tô Bạch Y lần nữa, đoán chừng có thể ít đi hai năm, yên tâm đi, vấn đề không lớn.”
Đạo Quân dựng ngón tay cái lên: “Phong công tử, thật là một vị huynh đệ tốt.”
Khi đang nói chuyện, một cỗ xe ngựa khác chạy qua bên cạnh bọn họ.
Đạo Quân bỗng nhiên trừng mắt, giơ một ngón tay, quát khẽ: “Ngưng!”
Ánh sáng tím ngoài xe ngựa chợt lóe lên, xe ngựa đi tới phía trước thêm vài bước sau đó liền ngừng lại.
Phu xe của cỗ xe ngựa bên kia đã sợ tới mức toàn thân run lên, vừa rồi thấy cỗ xe ngựa không người lái mà tự đi đã rất sợ hãi rồi, kết quả vừa mới đi qua bên cạnh nó, thì nó lại bỗng nhiên ngừng lại, hắn chỉ có thể điên cuồng vung dây cương, muốn chạy trốn nhanh một chút, nhưng vung roi nửa ngày, mới phát hiện xe ngựa của mình cũng lượn vòng tại chỗ nửa ngày, cuối cùng vậy mà lại quay đầu, chạy tới cỗ xe ngựa không người bên cạnh. Phu xe sợ tới mức run lập cập, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Gặp quỷ gặp quỷ.”
Có một tiểu đạo đồng từ trong xe ngựa đi ra, nhìn xe ngựa bên cạnh, vẻ mặt vui vẻ, kinh hô: “Sư phụ!”
“Sư phụ?” Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân nhìn nhau.
Đạo Quân thở dài một tiếng: “Ai cho phép ngươi trộm xuống núi.”
“Sư phụ!” Tiểu đạo đồng kia trực tiếp nhảy lên xe ngựa, vén màn che lên vọt vào, bổ nhào vào lòng Đạo Quân, “Sư phụ người không có việc gì thật sự tốt quá.”
“Sư phụ chính là Đạo Quân, có thể có chuyện gì?” Đạo Quân xoa đầu tiểu đạo đồng.
“Đứa nhỏ này, nói là nằm mơ, mơ thấy ngươi xảy ra chuyện, liền kéo ta cùng xuống núi.” Lại một tiểu đồng vén màn che đi vào, tiểu đồng kia thoạt nhìn tuổi không hơn tiểu đạo đồng kia nhiều lắm, nhưng khi nói chuyện lại có một cảm giác từng trải.
“Thì ra là người của núi Thanh Thành a.” Phong Tả Quân nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu đồng kia nhìn thoáng qua Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh, giọng điệu có chút kinh ngạc: “Sao các ngươi cũng tới?”
“Đứa bé này, ngươi biết chúng ta à?” Phong Tả Quân giơ tay xoa đầu tiểu đồng, nhìn về phía Tạ Vũ Linh, “Đứa bé này là người của tứ đại gia tộc các ngươi à?”
Tạ Vũ Linh khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Đúng là có chút quen mắt, nhưng ta không có ấn tượng gì cả.”
“Ngươi làm phản!” Tiểu đồng trực tiếp bẻ ngược tay Phong Tả Quân lại, “Ngay cả sư tôn ngươi cũng không nhận ra?”
Tạ Vũ Linh bừng tỉnh đại ngộ: “Nho Thánh tiên sinh!”
“Nho…… Nho Thánh?” Phong Tả Quân đau đến nhe răng trợn mắt, “Lần trước không phải còn lớn ngang với chúng ta sao? Sao bây giờ lại biến thành một đứa trẻ rồi?”
Đông Phương Tiểu Nguyệt buông lỏng tay ra, bất đắc dĩ nói: “Ta phản lão hoàn đồng không được à?”
“Ai da, lần sau gặp tiên sinh người sẽ không biến thành một đứa trẻ con chứ?” Phong Tả Quân phủi tay nói.
“Miệng quạ đen.” Đông Phương Tiểu Nguyệt gõ đầu Phong Tả Quân, sau đó nhìn về phía Đạo Quân, “Sao ngươi lại đi cùng hai tên tiểu tử này?”
Đạo Quân cười nói: “Ta vốn cho rằng lần này xuống núi chỉ là tùy ý đi dạo, lại không ngờ gặp Vương Nhất và Tinh Hà, liên tục đánh hai trận, một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan. Các đệ tử của ngươi muốn đưa ta về núi Thanh Thành.”
“Thì ra là thế.” Đông Phương Tiểu Nguyệt tiến lên nắm lấy cổ tay Đạo Quân, một hồi lâu sau trầm giọng nói, “Cũng may chúng ta gặp ngươi ở nơi này, bằng không sợ là không chống nổi đến khi tới núi Thanh Thành.”
Mặc Trần gật đầu nói: “Sư phụ, bây giờ ta lập tức chữa thương cho người.”
Đạo Quân phất phất tay: “Không vội, tạm thời còn chưa chết được, trước tiên tìm một khách điếm trong thị trấn phía trước nghỉ tạm chút.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt quay đầu hỏi Phong Tả Quân: “Tịch Nhi và Tô Bạch Y đâu?”
“Bẩm tiên sinh, bọn họ được Chu Chính quân tử hộ tống đi Duy Long Sơn trước rồi, bọn ta hẹn tụ họp với họ ở dưới chân núi.” Tạ Vũ Linh trả lời.
“Nếu ngươi đã bị thương, thì xem ra vẫn phải để ta đi một chuyến.” Đông Phương Tiểu Nguyệt nhíu mày nói.
“Không, ngươi và ta đều không thể đi.” Đạo Quân giơ tay xoa đầu Mặc Trần, “Nếu ngươi đã xuống núi, vậy thì lần này ngươi thay vi sư đi một chuyến đi.”