Quân Hữu Vân

Chương 170: Chuyển Luân



“Hai người các ngươi gần đây võ công tinh tiến không ít a.” Nghỉ chân trong khách điếm, Đông Phương Tiểu Nguyệt quan sát Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nửa ngày, cuối cùng cười nói.

Phong Tả Quân cúi đầu nhìn Nho Thánh tiên sinh còn cao không đến ngực mình, gãi đầu: “Tiên sinh, người đừng dùng giọng điệu đứng đắn như vậy nói chuyện với ta, nhìn bộ dạng người bây giờ cảm giác cứ là lạ.”

“Là lạ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười, thân hình chợt lóe lên, đã đáp xuống sau lưng hắn.

Phong Tả Quân sửng sốt, sờ eo lưng, lại phát hiện bên eo trống không, trường đao đã không còn.

“Tuyết Lạc?” Đông Phương Tiểu Nguyệt vung thanh trường đao còn to hơn cả người mình, lại không thấy vụng về chút nào, động tác nhẹ nhàng phiêu dật, “Khó trách, nếu Mạc Vấn đã bằng lòng tặng cho ngươi cây đao này, thì khẳng định cũng đã truyền thụ đao pháp cho ngươi?”

Phong Tả Quân cười: “Thành chủ không hề dạy ta đao pháp, chỉ dạy ta, khởi đao thế như thế nào. Hắn nói luận về đao pháp, thì Đại Phong thức của Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta đã rất hoàn mỹ rồi, nhưng ở phương diện đao thế của ta, vẫn còn khiếm khuyết chút.”

“Độ lượng.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ước lượng thanh trường đao trong tay, “Tuy Ác Ma thành không tính là danh môn chính đạo, nhưng sự độ lượng của Mạc Vấn đúng là thiên hạ vô song, chỉ có người độ lượng như hắn, mới chịu đựng được Ác Ma thành vạn sự không theo lẽ thường. Hắn có thể dạy ngươi đao thuật, truyền cho ngươi danh đao, là cơ duyên của ngươi.” Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên trở tay, một đao đánh tới Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh đột nhiên mở Phù Tô phiến ra, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, đao quạt chạm nhau, Tạ Vũ Linh lùi lại sau ba bước, sau đó thu quạt nhìn về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt hơi cúi đầu: “Tiên sinh.”

“Ồ? Phù Tô phiến? Ngươi đã học võ công trên đó?” Đông Phương Tiểu Nguyệt ném Tuyết Lạc đao về cho Phong Tả Quân, sau đó tiến về phía trước, cầm lấy quạt xếp trong tay Tạ Vũ Linh, nhìn khắp một lượt, “Xem ra huynh trưởng ngươi đã thu phục được những tên thúc thúc trong tộc của ngươi.”

Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Nghe Nho Thánh tiên sinh nói thì có vẻ tiên sinh biết ẩn tình bên trong.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói: “Để một công tử thế gia bị bôi nhọ là tu luyện võ công Ma tông, một lần nữa được gia tộc của mình tán thành, cũng có chút khó khăn. Cũng may Tạ gia thế yếu, những tên thúc thúc trong tộc các ngươi cũng toàn là người nhu nhược. Nếu đã là người nhu nhược, vậy thì đương nhiên là rất sợ người hùng mạnh. Ta chỉ hơi chỉ điểm cho huynh trưởng ngươi một chút. Huynh trưởng ngươi chọn kiếm, để quạt lại cho ngươi, ngươi có biết đây là ý gì không?”

Tạ Vũ Linh nhìn Phù Tô phiến, trầm mặc một hồi sau đó nói: “Người chọn kiếm, hộ gia. Người cầm quạt, trưởng gia.”

Phong Tả Quân nghe hiểu, vui vẻ nói: “Lão ca ngươi đây là đang muốn đẩy ngươi lên làm gia chủ a.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt phe phẩy Phù Tô phiến: “Võ công trên cây quạt này rất mạnh, nhưng cũng không phải thích hợp với tất cả mọi người, dùng quạt so với dùng kiếm, cần phải có một luồng khí phong lưu. Tâm tư ngươi quá nặng, có đôi khi phải để tâm tư mình nhẹ nhàng đi một chút.”

“Đúng đấy. Lão già ngươi cau mày cái gì!” Phong Tả Quân vỗ vai Tạ Vũ Linh.

“Đao của ngươi, thì cần phải ổn trọng hơn một chút.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ném quạt xếp về cho Tạ Vũ Linh, “Ta cũng xem như là sư phụ của các ngươi, nhưng mà điều ta có thể dạy các ngươi thì không nhiều lắm.”

Hai người vội vàng lắc đầu, nói: “Nếu lần trước không có sư phụ dạy bảo, thì võ học của hai người chúng ta có khả năng vẫn còn trì trệ không tiến.”

“Lần này đi Duy Long Sơn, hung hiểm vô cùng, để ta dạy các ngươi một môn võ công giả chết đi.” Đông Phương Tiểu Nguyệt cười nói.

“Hả?” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh nhìn nhau, bọn họ luôn không thể theo kịp suy nghĩ của Đông Phương Tiểu Nguyệt, có lẽ đây là điểm khác nhau giữa Nho Thánh với người thường vậy.

“Đánh không lại thì chạy, chạy không được thì giả chết. Vi sư hành tẩu giang hồ nhiều năm, biến thành bộ dạng bây giờ vẫn còn chưa chết, là có nguyên nhân cả.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ngồi xuống khoanh chân, “Nghe cho kỹ.”

“Vâng.” Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh không dám nhiều lời nữa, vội vàng đáp.

Ba canh giờ sau, cửa phòng bên cạnh rốt cuộc cũng mở ra, Đạo Quân từ bên trong đi ra, khuôn mặt tái nhợt rốt cuộc cũng có vài phần huyết sắc, đạo bào trên người không gió mà bay, có vẻ đã không còn đáng ngại.

Đông Phương Tiểu Nguyệt mở mắt, liếc mắt nhìn Đạo Quân một cái, trầm mặc một lát nói: “Chỉ có thể được đến vậy à?”

Đạo Quân gật đầu: “Chỉ có thể đến đây thôi.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng: “Cả ngươi cũng đã thành ra như vậy, xem ra giang hồ của chúng ta, đã đi xa.”

“Giang hồ của chúng ta đi xa, không phải là một chuyện tốt à?” Đạo Quân nhìn qua Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đang ngồi dưới đất, “Hơn nữa bây giờ nói lời này, còn hơi sớm, chờ trở lại núi Thanh Thành, tu bổ lại hai cái thân xác vỡ nát của chúng ta, dù sao vẫn sẽ có một ngày còn chút tác dụng. Có câu châm ngôn như thế nào nhỉ?”

“Thuyền nát còn có 3000 đinh.” Đông Phương Tiểu Nguyệt tiếp lời.

“Đúng vậy chính là đạo lý này. Hai người bọn họ đang luyện võ công gì?” Đạo Quân hỏi.

“Chuyển Luân công.” Đông Phương Tiểu Nguyệt sâu kín nói.

“Cái gì?” Đạo Quân cả kinh, “Một thánh nhân Nho gia như ngươi, sao lại dạy đệ tử loại võ công này?”

“Ta nói với bọn họ, về sau nếu bị người ta phát hiện, cứ nói là ngươi dạy.” Đông Phương Tiểu Nguyệt nở nụ cười giảo hoạt.

Vừa dứt lời, Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh đồng thời mở mắt, hai người thở hổn hển, nhìn đối phương, đều thấy được sự hoảng sợ trong mắt của nhau.

“Ngươi nhìn thấy gì?” Hai người đồng thời hỏi.

“Thứ mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau.” Đạo Quân lạnh lùng nói.

Hai người ngẩng đầu lên, lau mồ hôi trên trán.

“Nhưng tóm lại không phải thứ gì làm người ta vui vẻ là được.” Nho Thánh tiên sinh đỡ hai người lên, “Đứng lên đi, các ngươi đã chậm mất chút thời gian, nhanh chạy tới Duy Long Sơn đi.”

Phong Tả Quân vẫn chưa hết hoảng hồn, thở hổn hển nửa ngày sau mới nói: “Tiên sinh người quá là độc ác, không cho chúng ta ở đây ngủ một giấc. Đi đi đi, Tạ Vũ Linh, chúng ta đi.”

“Mặc Trần, đi thôi.” Đạo Quân hướng về phía trong phòng hô một tiếng.

Mặc Trần từ trong phòng chậm rãi đi ra, hắn vừa mới hao phí một lượng lớn chân khí chữa thương cho Đạo Quân, bây giờ sắc mặt có chút nhợt nhạt, hắn gật đầu nói: “Sư phụ trên đường về cẩn thận.”

“Tiểu đạo hữu, ngươi vẫn nên trở về núi đi thôi. Chuyến này chúng ta đi rất có thể toi mạng, ngươi mới có mấy tuổi, cũng vội vàng đi chịu chết?” Phong Tả Quân xoa đầu Mặc Trần.

“Đừng có xem thường Mặc Trần.” Đạo Quân cười nói, “Về sau hắn chính là người kế thừa vị trí Đạo Quân đấy.”

Phong Tả Quân sửng sốt, nắm cổ áo Mặc Trần, xách hắn lên: “Tiểu gia hỏa này, vậy mà về sau sẽ là Đạo Quân?”

Mặc Trần tung chân đá vào ngực Phong Tả Quân, thuận thế trốn khỏi tay Phong Tả Quân, hắn nở nụ cười giảo hoạt: “Vị đại ca này, xem thường trẻ nhỏ là phải trả giá lớn đấy.”

Phong Tả Quân phủi đi bụi đất trên ngực, nhìn qua Tạ Vũ Linh: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Tạ Vũ Linh không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Ta cảm thấy mạnh hơn ngươi.”

“Nếu đã như vậy, vậy thì mau đi thôi.” Phong Tả Quân nhìn về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt, “Lần sau khi gặp lại tiên sinh, tiên sinh vẫn là hình dáng như bây giờ à?”

Đông Phương Tiểu Nguyệt đá một cước vào mông Phong Tả Quân: “Cút!”