Ngoài Ác Ma thành.
Mười ba cây rìu nhỏ từ trên không trung rơi xuống, rơi bên cạnh cỗ Long kiệu.
Xung quanh Long kiệu, đã trở thành một mảnh đất trống.
Tất cả đệ tử Thanh Minh Viện của Thượng Lâm Thiên Cung đều nằm trong vũng máu, chỉ có thủ tọa Long tiên sinh vẫn đứng thẳng ở đó, có điều quần áo đã rách nát, trên người tràn đầy vết máu.
Gia chủ Vương gia Vương Nhược Hư ném Chu Tước trường cung trong tay xuống đất, thấp giọng mắng: “Chưa từng đánh trận nào vất vả như vậy.”
Lục Thiên Hành đứng bên cạnh hắn cúi mặt xuống đất, nôn ra một ngụm máu và đờm: “Đây không phải đánh nhau, đây phải gọi là quần ẩu.”
“So với trận chiến năm đó ngươi thấy ở bờ Nam Hải, thế nào?” Vương Nhược Hư hỏi Đông Phương Vân Ngã bên cạnh.
Đông Phương Vân Ngã cắm trường thương xuống đất, nở nụ cười lạnh: “Nếu là năm đó, tất cả mọi người trong chúng ta bây giờ đều đã nằm dưới đất.”
“Đây chính là kiếm tiên a?” Thanh Y Lang ngồi dưới đất, nhìn bóng người màu đỏ vẫn đứng thẳng không ngã.
Suốt một ngày một đêm, vị Hồng Y kiếm tiên nhìn vẻ ngoài có chút mỏng manh này, đã xuất không biết bao nhiêu kiếm, mỗi kiếm đều chặn được sự công kích của bọn họ. Nhưng qua đêm đầu tiên, Hồng Y kiếm tiên đã không còn chủ động xuất kiếm, mà áp dụng thế phòng ngự, chỉ khi bọn hắn tấn công, mới chậm rãi chém ra một kiếm.
Ban đầu bọn họ còn cho rằng Tức Mặc Hoa Tuyết đã mệt mỏi, dù sao bọn họ cũng người đông thế mạnh, nhưng sau khi lần lượt nếm thử, mới phát hiện bên mình mới là người mệt mỏi trước, mà Tức Mặc Hoa Tuyết cứ như mãi mãi vẫn có thể chém ra kiếm tiếp theo.
Tức Mặc Hoa Tuyết không chỉ có kiếm thuật tuyệt thế, xem ra còn rất biết cách đánh nhau.
“Các ngươi thật ra đã sớm có cơ hội xuyên qua kiếm phong của ta, chỉ cần trả giá mạng của một người trong các ngươi là được.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn chúng thủ lĩnh của tứ đại gia tộc trước mặt, nhàn nhạt nói, “Nhưng ai trong các ngươi cũng không muốn làm người này, cho nên các ngươi không vượt qua nổi kiếm phong của ta, cho nên các ngươi! Lần này, tất bại.”
Cả ba vị gia chủ đều trầm mặc, chỉ có Thanh Y Lang cười: “Cuộc mua bán này, không đáng.”
“Cho nên lợi ích, vĩnh viễn không mang tới thắng lợi.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhàn nhạt nói.
“Vậy cái gì mới có thể?” Thanh Y Lang hỏi.
“Chính nghĩa.” Tức Mặc Hoa Tuyết trả lời thật sự rất đơn giản.
Thanh Y Lang sững sờ, hắn theo bản năng mà muốn cười, kiếm tiên duy nhất trên giang hồ hiện giờ, thành chủ Tức Mặc Kiếm thành, vậy mà lại nói ra loại câu trẻ con như “Chính nghĩa mới có thể mang tới thắng lợi”, ý cười vừa mới nổi lên, trong tâm lại sinh ra một loại hàn ý.
Đây vốn nên là điều hiển nhiên mà mọi người trên giang hồ đều hiểu mới đúng.
Nhưng vì sao khi hắn nghe xong lại cảm thấy buồn cười? Mà hắn, cũng là một người đang nỗ lực thay đổi tứ đại gia tộc?
Thanh Y Lang nghiêm mặt nói: “Vãn bối ghi nhớ.”
“Các ngươi còn ở đây chờ cái gì?” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn về phía xa, “Có phải là đang đợi hắn, chết?”
Long tiên sinh vẫn đứng đó, tuy rằng bên cạnh hắn đã không còn một ai, tuy rằng tất cả rìu của hắn đều đã bị chém nát, nhưng hắn vẫn đứng.
Trước mặt hắn, Mạc Vấn lấy đao chống đất, cũng đứng thẳng.
Tuy rằng hai người đều đã sức cùng lực kiệt.
“Long tiên sinh, tuy rằng đã tới giờ khắc này, nhưng ta vẫn muốn nói một câu.” Mạc Vấn thở dài, “Không đáng.”
Long tiên sinh trầm giọng nói: “Không có đáng hay không, chỉ có hối hận hay không.”
“Vậy bây giờ tiên sinh đã hối hận ư?” Mạc Vấn hỏi.
“Đã dùng hết toàn lực.” Long tiên sinh trả lời.
“Tiên sinh chết trận, Thanh Minh Viện mất đi đại thế, tương lai ở Thượng Lâm Thiên Cung, Thanh Minh Viện sẽ không còn vinh quang của ngày xưa nữa.” Mạc Vấn chậm rãi nói.
“Thanh Minh Viện vốn không có vinh quang, chúng ta toàn là người sống trong bóng đêm.” Long tiên sinh ngửa đầu nhìn bầu trời, “Ta bỗng nhiên có chút tưởng niệm Tô Hàn.”
“Tô Hàn? Ta nghe nói Long tiên sinh, xưa nay vẫn bất hòa với Tô đại cung chủ.” Mạc Vấn khó hiểu.
“Năm đó có một lần Tô Hàn muốn bỏ Thanh Minh Viện, hắn nói về sau trên giang hồ, không cần tồn tại những người như chúng ta. Nhưng phụ thân hắn không đồng ý, cho nên chúng ta vẫn tồn tại tới hôm nay.” Long tiên sinh cúi đầu, “Bây giờ ngẫm lại, có lẽ giang hồ không có chúng ta, mới là tốt nhất.”
“Kiểu hạ màn như vậy, làm người ta có chút tiếc nuối.” Mạc Vấn nhẹ giọng thở dài.
“Trước khi ta tới đây đã để lại một mệnh lệnh, nếu ta chết, Thanh Minh Viện tạm thời chấp lệnh giải tán.” Long tiên sinh trầm giọng nói.
“Vì sao?” Mạc Vấn sửng sốt.
“Thượng Lâm Thiên Cung sắp đại loạn, cái giang hồ này cũng sắp đại loạn.” Long tiên sinh lấy từ trong lòng ngực ra một cây lệnh tiễn, bắn vào không trung, “Nhưng thời đại của Thanh Minh Viện chúng ta, sắp sửa phải kết thúc từ hôm nay.”
Mạc Vấn trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: “Trong lòng Long tiên sinh, có đại nghĩa.”
“Không có đại nghĩa, chỉ muốn giết ngươi.” Đôi tay Long tiên sinh hợp lại trong tay áo, “Đáng tiếc a.”
Mạc Vấn thở dài, rút đao trên mặt đất ra, chậm rãi đi lên trước, sau một lát trầm mặc, cuối cùng giơ kim đao lên.
Đao buông xuống.
Đầu người rơi.
Máu tươi tuôn xuống.
Thân hình Long tiên sinh lại vẫn đứng.
Mạc Vấn xoay người, đi về phía Tức Mặc Hoa Tuyết.
Tức Mặc Hoa Tuyết thu hồi trường kiếm, thấp giọng nói: “Kết cục các ngươi muốn đợi đã tới rồi. Vị thủ tọa Long tiên sinh của Thanh Minh Viện này cũng là người đáng thương, các ngươi là đồng minh của hắn, nhưng tất cả mọi người đều đang chờ hắn chết, để lấy được một lý do lùi bước.
Thanh Y Lang đứng lên, phủi đi bụi đất trên người: “Nói tiếp thật là làm người ta thấy hổ thẹn.”
Sau mấy bước nhảy, Mạc Vấn đã khiêng đao đi tới bên cạnh Tức Mặc Hoa Tuyết, hắn liếc mắt nhìn Đông Phương Vân Ngã một cái: “Còn muốn chiến không?”
Trường thương trong tay Đông Phương Vân Ngã nhẹ nhàng phất một cái, xoay người nói: “Dù sao cũng vẫn phải chiến, nhưng không phải là hôm nay.”
“Mấy năm nay, ngươi thay đổi rất nhiều.” Mạc Vấn trầm giọng nói.
“Ngươi ngược lại một chút cũng không thay đổi.” Đông Phương Vân Ngã đi về phía trước.
“Ta rất thất vọng vì ngươi thay đổi, cũng cảm thấy rất may mắn là ta không thay đổi.” Mạc Vấn cất cao giọng nói.
“Sống lâu một chút.” Đông Phương Vân Ngã khiêng trường thương lên vai, đi tới phía trước.
Con ngươi Mạc Vấn hơi co lại, rất nhiều năm trước, hai người bọn họ, chính là như vậy một người khiêng trường đao, một người khiêng trường thương, thong dong đi lên chiến trường, không giống như là đi giết người, mà giống như là đi uống một bữa rượu.
Đáng tiếc, những ngày như vậy sẽ không trở lại.
“Đi.” Tức Mặc Hoa Tuyết xoay người, đi về phía Ác Ma thành.
“Đi!” Mạc Vấn vung trường đao trong tay lên, hét lớn một tiếng, “Chúng ta đắc thắng!”
Mọi người trong Cửu Ác cũng lui về, bọn họ đi sau Mạc Vấn cùng hô lớn: “Đắc thắng!”
Trên tường thành của Ác Ma thành, bỗng nhiên có gần trăm người xuất hiện, tất cả đều hô lớn theo Mạc Vấn.
“Đắc thắng!”
Vương Nhược Hư nheo mắt, nhìn những người trên đó, những người này đều từng là ma đầu ác nhân tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, nhưng đều đã biến mất nhiều năm, lại không nghĩ rằng đang ẩn thân trong Ác Ma thành. Nếu bọn họ ra tay từ sớm, vậy thì phía mình đã không hề có chút phần thắng nào.
“Mạc Vấn, thật là một đối thủ đáng ghi nhớ.” Vương Nhược Hư xoay người rời đi.
“Đối thủ, ngươi cũng xứng à?” Thanh Y Lang nhún vai, cũng rời đi.
“Còn ổn chứ?” Trên đường trở về thành, Mạc Vấn hỏi Tức Mặc Hoa Tuyết.
“Thêm một khắc.” Tức Mặc Hoa Tuyết nhìn cánh tay mình, “Chắc ta không cầm nổi kiếm nữa.”