Quân Hữu Vân

Chương 175: Thiếu Chủ



Tô Bạch Y rốt cuộc cũng hiểu ra: “Chẳng lẽ những người đó không tin ta là Phong Tả Quân? Cố ý tới thử ta?”

Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu nói: “Ngươi rốt cuộc cũng hiểu.”

Tô Bạch Y vội vàng đi tới bên cửa sổ: “Vậy chúng ta còn không mau chạy đi!”

“Không chạy.” Chu Chính ngáp một cái, tiếp tục nằm xuống ngủ, “Ta chỉ hy vọng từ giờ tới sáng, Tô sư đệ có thể hơi an tĩnh một chút.”

“Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng chỉ có thể nằm nhìn như vậy, thực sự là hâm mộ vô cùng.” Giới Tình Bất Giới Sắc cũng nằm xuống.

Tô Bạch Y nghi ngờ nói: “Này này này, thân phận đã bị bại lộ, sao các ngươi còn bình tĩnh như thế?”

“Dù sao thì lời nói dối ngươi là Phong Tả Quân, thật sự quá dễ vạch trần.” Giới Tình Bất Giới Sắc lười biếng nói, “Nhưng chỉ có cất giấu chân tướng trong một lời nói dối, mới làm những tên hồ ly đó tin vào cái chân tướng này. Tiếp tới, việc chúng ta cần phải làm, chính là ăn ngon ngủ kỹ, chờ người ta tìm tới cửa đi.”

“Có ý gì?” Tô Bạch Y lại càng hoang mang.

“Thư sinh ngốc, ngươi sẽ không cho rằng lần này chúng ta đi cứu người, là đưa thiệp tới bái sơn, rồi rút kiếm giết Bạch Cực Nhạc và Ninh Thanh Thành, sau đó cứu Tạ Khán Hoa ra chứ.” Giới Tình Bất Giới Sắc dùng ngón tay gõ đầu, “Ngươi cho rằng ngươi là Nam Ngọc Lâu à?”

Tô Bạch Y trầm mặc một lát, cũng lại nằm xuống.

“Nghỉ ngơi đi, tuy rằng ngươi không ngủ được, nhưng cũng có thể nằm mơ, trong mơ cái gì cũng có, sư phụ có.” Giới Tình Bất Giới Sắc trở mình, “Sư tỷ cũng có.”

Phụt một tiếng, Chu Chính quân tử cười ra tiếng, để che giấu sự xấu hổ, hắn cũng trở mình, phủ chăn qua đỉnh đầu.

Sau đó lại trộm cười ra tiếng.

“Quân tử, phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn.” (Lễ nghi quân tử: không nhìn, không nghe, không nói những gì không có lễ giáo) Tô Bạch Y không ngừng niệm những lời này, lại một lần nữa tiến vào trong minh tưởng của mình.

Không qua bao lâu, hơi thở của Giới Tình Bất Giới Sắc và Chu Chính đã trở nên đều đều, rất rõ ràng đã về với mộng đẹp. Tô Bạch Y ngay lúc này lại mở mắt, hắn nhìn trái phải xung quanh một lượt, đẩy cửa đi xuống lầu, xuống tới đại sảnh khách điếm.

Đại sảnh có thắp mấy ngọn nến, Tô Vũ Nặc nằm trên một cái bàn dài, hai chân trắng như ngọc không an phận đong đưa qua lại, nhìn thấy Tô Bạch Y đi xuống, nàng nở nụ cười xinh đẹp: “Ta đã đoán là ngươi sẽ xuống, thế nào? Chúng ta tiếp tục việc vừa rồi còn chưa làm xong chứ?”

Tô Bạch Y vẫn duy trì khoảng cách trước mặt nàng ba bước, trầm giọng nói: “Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

“Tới đây nằm bên cạnh ta.” Tô Vũ Nặc vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Nằm ở đây, ta sẽ nói cho ngươi.”

“Ta không có thời gian chơi loại trò chơi này với ngươi.” Tô Bạch Y đi tới cạnh bàn, “Ngươi nói ngươi tên Tô Vũ Nặc, vậy thì ngươi chính là người của Tô thị nhất tộc?”

“Ngươi nói ngươi không chơi với ta, nhưng sao ngươi lại đi tới bên cạnh ta vậy?” Tô Vũ Nặc đứng dậy ôm Tô Bạch Y kéo xuống, tuy thân hình nàng nhỏ xinh, nhưng sức lực lại rất lớn, trực tiếp đè Tô Bạch Y lên bàn, chưa kịp chờ Tô Bạch Y phản ứng, đã ép người mình tới người Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y đang muốn phản kháng, lại bị một câu của Tô Vũ Nặc ép lại.

“Ngươi cũng họ Tô, không chừng ta là muội muội của ngươi đấy.” Tô Vũ Nặc cười nói.

“Ta đã nằm ở đây rồi.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

“Nam nhân a.” Tô Vũ Nặc nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu muốn hôn.

“Không được!” Tô Bạch Y gầm lên một tiếng, một tay đẩy Tô Vũ Nặc lên. Tô Vũ Nặc bị đẩy lên không trung, vẻ mặt lại vẫn đầy ý cười, nàng xoay người giữa không trung một cái, giơ tay ném ra một mũi tên nhỏ bắn tắt cây nến gần nhất. Tô Bạch Y tức khắc cảm thấy dưới lưng thoát lực, cả người cả bàn đều rơi xuống dưới, hắn vội vàng quay dựng người lên, nhìn xuống dưới, nhưng vừa mới cúi đầu, đã đón phải một làn bọt nước thật lớn.

Dưới đại sảnh của khách điếm vậy mà là một hồ nước nho nhỏ, bọt nước bắn lên, Tô Bạch Y vững vàng đứng trên bàn, mới không rơi vào trong hồ nước, chỉ có ống tay áo bị bọt nước bắn ướt.

Nhưng Tô Vũ Nặc rơi xuống tiếp theo, lại không có may mắn như vậy, rơi thẳng xuống hồ nước, bị xối ướt đẫm. Có điều nàng tựa hồ lại càng vui vẻ hơn, vừa cười vừa đi từ dưới hồ nước lên bờ, lụa mỏng bị ướt càng phác họa dáng người thướt tha của nàng vô cùng rõ nét. Trên bờ hồ có không ít người đứng đó, ở chính giữa là một nam tử mặc một bộ áo lông chồn hơi có chút khoa trương, mặt mũi mảnh khảnh, nhìn qua ước chừng hơn hai mươi tuổi, hắn nhìn bộ dạng toàn thân ướt đẫm của Tô Vũ Nặc, liếm môi: “Thế nào a?”

Tô Vũ Nặc cũng liếm môi: “Không ăn được.”

“Là hắn không có phúc phận.” Nam tử cởi áo lông chồn trên người xuống, khoác lên người Tô Vũ Nặc.

”Đa tạ thiếu chủ.” Tô Vũ Nặc dịu dàng cười, đứng bên cạnh nam tử.

Nam tử sờ cằm mình, nhìn Tô Bạch Y còn đứng trên hồ nước: “Tô Bạch Y?”

Tô Bạch Y gật đầu: “Ngươi là ai?”

“Ta tên Tô Triết.” Nam tử cười nói, “Hoan nghênh ngươi về nhà.”

“Về nhà?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Đương nhiên, ngươi họ Tô, mọi người chúng ta ở đây cũng đều họ Tô, ngươi trở lại nơi này, chính là về nhà.” Nam tử ôn hòa nói.

“Các ngươi biết thân phận của ta?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Tô Bạch Y, đồ đệ của Tạ Khán Hoa, trên người mang võ học Ma tông, là đối tượng toàn thiên hạ đang truy đuổi hiện giờ.” Tô Triết chậm rãi nói, “Trong thiên hạ, bây giờ có rất ít người chưa nghe tới tên ngươi.”

“Còn có việc khác” Tô Bạch Y vội vàng nói, “Tỷ như cha mẹ ta là ai? Nếu các ngươi đều là người trong tộc của Tô thị, chắc là sẽ biết nhiều hơn chứ?”

Tô Triết sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Nghe giọng điệu ngươi, xem ra ngay chính ngươi cũng không biết thân phận thật của mình, nhưng mà thật đáng tiếc, bây giờ ta cũng không biết. Nhưng có người, hắn có khả năng sẽ biết.”

“Ai?” Tô Bạch Y vội la lên.

“Phụ thân ta, cũng chính là đại gia chủ hiện tại của Tô gia.” Tô Triết giơ một bàn tay với Tô Bạch Y, “Nhưng hắn bây giờ đang ở sau núi, ta đã phái người đi thông báo, trước khi có hồi âm, ngươi có thể đi uống với ta một chén trước.”

Tô Bạch Y do dự một lát liền điểm chân một cái, đi tới bên cạnh Tô Triết.

Tô Triết vẫn giơ tay với hắn.

Tô Bạch Y không rõ ý, nhưng vẫn đưa tay cho hắn.

“Thật là làm người ta chờ mong a.” Tô Triết cảm khái, cầm tay Tô Bạch Y xong lại không buông ra, cứ nắm tay Tô Bạch Y kéo tới phía trước. Tô Bạch Y sắc mặt xấu hổ, Tô Vũ Nặc đứng một bên che miệng cười trộm.

“Người của Tô thị, đều là như thế à?” Mặt Tô Bạch Y tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Tô Vũ Nặc cười nói: “Thiếu chủ hắn gặp được ngươi, rất là cao hứng.”

“Nhìn thấy ta, đáng để cao hứng như vậy à?” Tô Bạch Y lấy làm khó hiểu.

“Đúng vậy, bởi vì rất có khả năng nhờ ngươi, hắn sẽ không cần làm thiếu chủ nữa.” Tô Vũ Nặc trả lời.

“Đúng vậy. Ta chỉ là một tên háo sắc thôi.” Tô Triết lắc đầu thở dài, “Mấy năm nay, lưng ta đeo quá nhiều việc a.”