Tô Triết dẫn Tô Bạch Y về chỗ ở của mình, tuy hắn được tôn là thiếu chủ, nhưng chỗ ở của mình lại chỉ là một cái lầu nhỏ hẻo lánh, nhìn bên ngoài không có gì đặc biệt, sau khi đi vào lại phát hiện bên trong trang trí cực kỳ xa hoa, dưới đất trải da hổ, trên tường được khảm mấy viên dạ minh châu, trên mặt đất bày mấy cái lò sưởi bằng vàng ròng, trong không khí còn thoang thoảng một hương thơm nhàn nhạt.
Tô Triết chú ý tới ánh mắt Tô Bạch Y, đắc ý nói: “Da hổ này năm ngoái ta mua, là da hổ trắng cực kỳ hiếm, khả ngộ bất khả cầu. Dạ Minh Châu là thương hộ từ Đông Hải đưa tới, buổi tối ngủ có chút chói mắt, ta còn phải lấy miếng vải đen đắp lên, nghe nói một viên này, có thể mua mười mấy cửa hiệu mặt tiền ở Đại Thành. Lò sưởi kia, chính là đồ chơi do Duy Long Sơn nhà chúng ta sản xuất, cái nhỏ nhất kia, ba trăm lượng vàng là có thể cầm đi.”
Tô Bạch Y khịt mũi: “Mùi hương này có vẻ dễ ngửi, không biết là đốt loại hương gì?”
Tô Triết sững sờ, sau đó lộ ra một nụ cười ái muội, hắn ngồi lên giường, vỗ tay, theo tiếng vỗ tay, chăn bị hất lên, hai nữ tử yêu mị mặc áo mỏng từ trong chăn chui ra, một người ôm lấy eo Tô Triết, một người ngoắc lấy cổ Tô Triết, cảnh tượng tức khắc trở nên ướt át vô cùng. Tô Triết cười nói: “Không đốt hương gì cả, chỉ là mùi của mỹ nhân thôi.”
Tô Bạch Y xấu hổ quay đầu, lại nhìn thấy Tô Vũ Nặc ngồi đối diện mình đang nhếch mày, mặt hắn lại càng đỏ, cúi đầu tìm nước uống.
“Hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi.” Tô Triết cười nói.
“À, được.” Tô Bạch Y nghĩ là đang nói hắn và Tô Vũ Nặc, lập tức như trút được gánh nặng, đứng lên.
“Tô huynh đệ nói đùa, sao lại bảo ngươi đi được.” Tô Triết lắc đầu nói, “Ta đang bảo hai vị mỹ nhân này đi trước.”
Hai nữ tử yêu mị kia mặc thêm một chiếc áo dài, đi qua Tô Bạch Y, che miệng cười. Tô Bạch Y lại vội vàng ngồi xuống, cầm lấy chén nước trên bàn ngửa đầu uống một ngụm, nhưng vừa mới vào miệng đã bị sặc, không nghĩ bên trong vậy mà lại là rượu……
“Giang hồ đồn đại, truyền nhân của Tạ Khán Hoa, Tô Bạch Y, đi theo thiếu chủ Ma tông, tu bí học Ma tông, chính là đại ma đầu tội ác tày trời, hôm nay được thấy.” Tô Triết suy nghĩ một chút, nói, “Quả thật là thâm tàng bất lộ a!”
“Thiếu chủ, ngươi còn đùa giỡn hắn như vậy, sợ là về sau hắn sẽ không đồng ý tiếp nhận vị trí thiếu chủ của ngươi đâu.” Tô Vũ Nặc cười nói.
“Vị trí thiếu chủ cái gì?” Vừa rồi Tô Bạch Y đã có chút hoang mang, bây giờ rốt cuộc cũng hỏi ra miệng.
“Ngươi sẽ không thật sự hoàn toàn không biết gì về thân phận thật của ngươi đấy chứ?” Tô Triết nở nụ cười ý vị thâm trường.
Tô Bạch Y gật đầu nói: “Ta có thể chính là con trai của nhị cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung Tô Điểm Mặc.”
“Năm đó ta còn rất nhỏ, cũng không quá tường tận chuyện này, chỉ biết sau trận chiến kia, đại cung chủ Tô Hàn chết trận ở bờ Nam Hải, nhị cung chủ Tô Điểm Mặc mang theo một đứa bé còn quấn tã lặng lẽ quay về sau núi, sau đó không lâu cũng vì trọng thương không trị được mà chết. Chuyện này ngay cả người trong Thượng Lâm Thiên Cung cũng không biết. Nhưng mà đứa nhỏ ấy rốt cuộc là của ai, Tô nhị cung chủ cũng không nói.” Tô Triết cẩn thận quan sát Tô Bạch Y, gật đầu nói, “Ngươi hẳn chính là đứa bé năm đó. Tuổi cũng hợp, dung mạo cũng có vài phần giống mấy vị tiền bối của Tô gia.”
“Nhưng nếu ta là con của Tô Điểm Mặc, vậy chẳng phải ta không nên là họ Tô sao?” Tô Bạch Y hỏi ra điểm hoang mang đã giấu ở trong lòng hồi lâu.
“Nói đùa.” Tô Triết bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Tô gia chúng ta tọa trấn ngọn núi Duy Long Sơn cao quý này! Há lại có lệ nữ tử gả ra ngoài? Cho dù không thông hôn với nam tử trong tộc, mà yêu người họ khác, vậy thì người họ khác cũng chỉ có thể ở rể, con cái theo họ Tô của mẹ. Đây là quy củ của Duy Long Sơn, Tô thị nhất tộc mấy trăm năm qua. Cho nên mặc kệ phụ thân ngươi là ai, ngươi vẫn là họ Tô!”
Tô Vũ Nặc gật đầu đáp: “Chính là đạo lý này.”
Tô Bạch Y cảm giác hy vọng càng ngày càng xa vời, cười khổ nói: “Tô Triết huynh, ngươi chắc chắn phụ thân ngươi biết được tất cả chứ?”
Tô Triết suy nghĩ, nói: “Năm đó đoạn thời gian sau cùng của Tô nhị cung chủ, đều do phụ thân ta theo hầu bên cạnh. Có lẽ hắn sẽ biết một số việc mà chúng ta không biết.”
Duy Long Sơn, lầu nhỏ sau núi.
Một lão nhân tóc hoa râm ngồi lim dim trên ghế bành, nghe người dưới quỳ gối bẩm báo về việc trong Ngọa Long trấn, hắn vốn còn đang uể oải ỉu xìu, tựa như sắp ngủ gật, nhưng chờ người phía dưới nói xong, vậy mà hắn lại đứng thẳng lên, quát to: “Cái gì!”
“Gia chủ!” Bên cạnh, một lão nhân khác ăn mặc như quản gia vội la lên.
“À.” Lão nhân lập tức nhớ ra, lại ngồi trở về ghế bành.
Người báo tin phía dưới nhìn thấy, trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Gia chủ…… hai chân gia chủ đã khỏi? Thật đáng mừng, thật đáng mừng a! Ta lập tức đi thông báo cho thiếu chủ!”
“Khỏi cái gì mà khỏi!” Lão quản gia vừa rồi cả giận nói, “Gia chủ chỉ là nhất thời kích động mà đứng lên, chứ không phải có thể đi đường lần nữa”
Lão nhân liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, chân ta vẫn chưa khỏi a……”
Người báo tin mặt đầy hoang mang, nhưng cũng không nói gì, chỉ là lại hỏi tiếp: “Vậy gia chủ có muốn đi một chuyến tới Ngọa Long trấn không?”
Lão nhân sờ bộ râu dài trên cằm, nhìn lão quản gia bên cạnh: “A Hổ, ngươi cảm thấy thế nào?”
Quản gia trầm ngâm một lát sau đó nói: “Gia chủ tự mình tới Ngọa Long trấn, thì sẽ tạo ra động tĩnh quá lớn.”
“Cũng phải cũng phải, nếu người đã tới rồi, vậy thì không vội được.” Lão nhân gật đầu nói, “Ngươi nói với tiểu tử Tô Triết kia, thân ta có bệnh, hôm nay không đi. Người, thì thay ta chăm sóc cho tốt, đợi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ tự gặp nhau.”
“Tuân lệnh.” Người báo tin lập tức lui xuống.
“A Hổ à.” Lão nhân nằm trên ghế bành, đôi mắt hơi nheo lại, “Chúng ta đợi nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc cũng đã trở lại. Mấy năm nay, ta phái nhiều người đi tìm hắn như vậy, nhưng vẫn không có tin tức, ta còn cho rằng hắn sớm đã chết rồi.”
Quản gia nhíu mày nói: “Có thể cũng không phải đứa bé năm đó, mà chỉ là một đứa bé Tạ Khán Hoa nhận nuôi, vừa lúc lại họ Tô thôi.”
“Không đâu. Ta có dự cảm.” Lão nhân nhắm hai mắt lại, “Chính là hắn. Hắn chính là người chúng ta đã đợi nhiều năm.”
Trong tòa thành ngầm, Tô Bạch Y hắt xì một cái, nhìn Tô Triết nghi ngờ nói: “Phục hưng Tô gia? Một lần nữa đoạt lại Thượng Lâm Thiên Cung?”
“Mấy năm nay, trên danh nghĩa chúng ta vẫn là chủ nhân của Duy Long Sơn, nhưng đã sớm mất đi quyền khống chế Thượng Lâm Thiên Cung. Ngày ngày ta đều bị các vị trưởng lão trong nhà nhắc mãi, phải trọng chấn Tô gia, đoạt lại Thiên Cung, ta thân là thiếu chủ, đó là trách nhiệm của ta.” Tô Triết uống một ngụm trà, “Nhưng ta căn bản là không thích hợp để luyện võ, mà ngươi đã đến đây, thì trách nhiệm này sẽ thuộc về ngươi.”
Vừa dứt lời, Tô Triết bỗng nhiên co người nhảy, tới trước mặt Tô Bạch Y, đánh ra một chưởng.
Tô Bạch Y cảm nhận được một luồng nội lực cuồn cuộn, vô cùng mãnh liệt ập tới mình, vội vàng giơ tay đỡ, “Oanh” một tiếng, hai chưởng chạm nhau, Tô Bạch Y va vỡ cửa lầu bay ra ngoài.
Tô Triết nhìn bàn tay mình, khó có thể tin: “Truyền nhân của Tạ Khán Hoa, người kế thừa võ học Ma tông…… chỉ thế này?”