Quân Hữu Vân

Chương 180: Thăng Thiên



“Ầm” một tiếng.

Mặt đất từ dưới chân hai người, tới xung quanh trong vòng một trượng, đều bị hãm sâu xuống một thước.

Bạch Cực Nhạc không chút sứt mẻ, chỉ cúi đầu nhìn nắm đấm của Tiêu Dao Tiên, nhàn nhạt nói: “Quyền pháp rất hay.”

“Nếu hay, vậy thì ăn thêm một quyền đi.” Tiêu Dao Tiên đột nhiên vung nắm đấm bên phải, nặng nề giáng xuống.

“Đủ rồi.” Bạch Cực Nhạc giơ một ngón tay, điểm vào quyền của Tiêu Dao Tiên, trực tiếp hóa luồng chân khí cuồn cuộn kia thành hư vô. Hắn lại duỗi tay, nhẹ nhàng bắn ra, liền bắn Tiêu Dao Tiên bay thẳng ra ngoài. Tiêu Dao Tiên xoay người trên không trung, đáp xuống cách đó ba trượng.

Trên Xuân Phong Lâu, Cơ La nghi hoặc nói: “Vì sao đòn công kích của Tiêu Dao Tiên bá đạo như vậy, Bạch Cực Nhạc lại có thể dùng một chỉ hóa giải?”

“Bởi vì đó là Tiên Nhân Chỉ Lộ.” Hách Liên Tập Nguyệt chậm rãi nói.

Cơ La nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Tiên Nhân Chỉ Lộ này, không có cách phá giải?”

“Ta đang xem.” Hách Liên Tập Nguyệt trầm giọng nói.

“Tiên Nhân Chỉ Lộ, đưa người thăng thiên.” Tiêu Dao Tiên cười nói, “Quả nhiên là danh bất hư truyền.”

“Diệt Tuyệt thần công, chân khí vô song, cũng rất lợi hại.” Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng phất tay áo, quét bụi đất trên người xuống, “Nhưng ta có một chỉ, phá hết tất cả nội công pháp môn trong thiên hạ.”

Trong u ngục, Tạ Khán Hoa còn đang tìm cách đi ra ngoài, từng quyền lại từng quyền đánh vào song sắt.

Lão nhân thì bình tĩnh khoanh chân ngồi bên kia, nói: “Ngươi nói Bạch Cực Nhạc có một môn chỉ pháp, có thể phá tất cả nội công pháp môn trong thiên hạ?”

“Đúng, Tiên Nhân Chỉ Lộ. Vô luận nội công đối phương có mạnh cỡ nào, chân khí hộ thể có vô địch cỡ nào, Bạch Cực Nhạc cũng đều có thể dùng một chỉ phá được, cho nên người tập kiếm như ta, mới có thể miễn cưỡng đánh với hắn một trận, Tiêu Dao Tiên kế thừa Diệt Tuyệt thần công của tiền bối, chủ tu nội lực, gặp phải Bạch Cực Nhạc đúng là gặp phải khắc tinh.” Tạ Khán Hoa bất đắc dĩ nói, “Cho nên ta mới nói là tìm chết.”

“Khi còn nhỏ, ta học nghệ với sư phụ ta, hắn nói vạn vật trên đời đều tồn tại một cái ‘ tâm ’.” Lão nhân chậm rãi nói.

Tạ Khán Hoa không rõ ý: “Ý gì?”

“Năm ấy ta năm tuổi, trong hậu viện có một cây đa, sư phụ nói với ta, để ta ở đây trong vòng ba tháng, một quyền đánh gãy cây. Lúc ấy ta mới năm tuổi, sức lực tuy lớn nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng giơ một thanh trọng kiếm lên, cũng không hề tu luyện nội lực gì cả. Nhưng ba tháng sau, ta đã làm được.” Lão nhân dừng một chút, tiếp tục nói, “Bởi vì ta tìm được tâm của nó.”

Tạ Khán Hoa nhíu mày trầm tư, hình như ngộ ra điều gì.

Lão nhân tiếp tục nói: “Cây có tâm của cây, đá có tâm của đá, ngay cả một ngọn núi cao, cũng đều có tâm thuộc về nó. Chỉ cần tìm đúng tâm ở đâu, một quyền đánh xuống, cả ngọn núi cũng có thể nứt toạc. Mà con người chúng ta cũng giống vậy, khi chúng ta dùng chân khí cường đại bao phủ lên cơ thể mình, sẽ tồn tại một cái gọi là tâm. Tên Bạch Cực Nhạc này không lợi hại ở chỉ pháp, mà là ở khả năng nhìn khí. Hắn có thể nhìn ra tâm ở đâu, vậy thì một chỉ, đương nhiên có thể đưa người ta thăng thiên.”

“Vậy chỉ pháp này của hắn chẳng phải là thật sự không hề có sơ hở à?” Tạ Khán Hoa nghi hoặc nói.

“Có một cách có thể thắng.” Lão nhân cười nói, “Đó chính là làm chân khí của ngươi chạy loạn lên, nếu chân khí hộ thể phân bố tán loạn, trước sau không lưu chuyển theo lẽ thường, vậy thì tâm cũng sẽ chạy loạn khắp nơi, vậy thì Tiên Nhân Chỉ Lộ, tự nhiên sẽ không chỉ được con đường kia.”

“Chân khí chạy loạn, vậy chẳng phải là tẩu hỏa nhập ma à?” Tạ Khán Hoa nhíu mày nói.

“Đúng vậy. Cho nên người trên kia.” Lão nhân chỉ lên phía trên, “Tựa hồ đang có ý định nhập ma.”

Khi chân khí trong người ngươi đủ mạnh, vậy thì luồng nội lực vô hình ẩn hiện lúc có lúc không kia sẽ có thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Cách nói này rất nhiều người đã từng nghe qua, nhưng không phải ai cũng từng nhìn thấy.

Nhưng hôm nay, chúng đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung, lại đã được thấy.

Bởi vì chân khí quanh mình Tiêu Dao Tiên bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ ràng, đó là một ngọn lửa màu tím, bao phủ toàn thân Tiêu Dao Tiên. Hắn chậm rãi đi về phía trước, cây cỏ trong vòng một trượng xung quanh, hoàn toàn hóa thành bột phấn. Hắn nắm chặt tay phải, nhắm hai mắt lại: “Ta thật ra rất không thích dùng quyền. Bởi vì dùng quyền pháp, luôn có vẻ rất vụng về, không phong lưu bằng dùng kiếm, không tiêu sái bằng dùng thương, không phóng khoáng bằng dùng đao. Nhưng mỗi lần quyết định thắng cục, vẫn không thể không dùng quyền.”

Hai mươi năm trước.

Giang Nam, bờ Tiền Đường.

Thiếu niên mặc áo vải bố nằm trên một cây liễu, đón gió đêm, ngâm nga hát, khoái hoạt biết bao.

Một thiếu niên khác ăn mặc như công tử thế gia thì đứng dưới tán cây lải nhải không thôi: “Huynh đệ, ta cảm thấy quyền pháp của ngươi không tồi, thật sự không muốn cùng ta xông pha lên phía bắc à?”

“Không đi, không đi. Đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.” Thiếu niên áo vải bất mãn nói, “Ngày mai ta còn phải đi áp tiêu. Không có tâm tình nói nhảm với ngươi.”

“Áp tiêu một chuyến, được bao nhiêu bạc?” Công tử thế gia cười nói.

“Đến ta, mười lượng.” Thiếu niên áo vải phất tay nói, “Cút cút cút, đừng nói nhảm với ta.”

Công tử thế gia ném túi tiền bên hông lên: “Đi cùng ta lên Duy Long Sơn phía bắc, một tháng một trăm lượng vàng.”

Thiếu niên áo vải ước lượng túi tiền: “Còn có loại chuyện tốt này?”

“Có a. Ta có một huynh đệ, hắn có một tòa cung điện ở phía bắc, trong đó có một tòa lầu cho ta, bây giờ đang mời ta tới ở. Một mình ta đi thì có vẻ có chút khó coi, trong lầu trống trơn cũng thật là lạnh lẽo buồn tẻ. Hôm nay ta thấy ngươi xuất quyền cứu người giữa phố xá sầm uất, công phu không tồi, còn có phong phạm đại hiệp, ta rất tán thưởng.” Công tử thế gia giơ tay nói, “Xuống dưới, chúng ta cùng đi Duy Long Sơn.”

“Duy Long Sơn?” Thiếu niên áo vải ngược lại đã từng nghe tới cái tên này.

“Trong Tiền Đường thành còn có người nhà hay bạn tốt gì không nỡ xa không?” Công tử thế gia hỏi, “Mời đi cùng luôn đi.”

“Lấy đâu ra người nào không nỡ xa.” Thiếu niên áo vải lắc đầu, “Ta là cô nhi, không có nhà, lấy đâu ra người nhà?”

“Từ hôm nay trở đi sẽ có nhà, nó có một cái tên rất êm tai, gọi là Vụ Vũ Lâu.” Công tử thế gia cười nói.

“Cái gì mà nhà với không nhà, ta chẳng quan tâm.” Thiếu niên áo vải rốt cuộc cũng nhảy xuống từ trên cây liễu, một chưởng hất tay công tử thế gia, “Nói trước, ta đi vì tiền, nếu không có tiền, ta sẽ lập tức quay đầu đi về.”

“Được thôi.” Công tử thế gia thu tay, “Một lời đã định.”

“Ngươi tên là gì? Chạy xa như vậy để mời huynh đệ đến nhà ở? Ngươi cũng là cô nhi à?” Thiếu niên quan sát công tử thế gia toàn thân quý khí trước mặt, có chút không tin.

Công tử thế gia sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Ta không phải cô nhi, có điều nhà trước kia, cũng không trở về được.”

“Ồ.” Thiếu niên áo vải đi qua bên cạnh công tử thế gia, bước tới phía trước.

Công tử thế gia cũng đi theo: “Ta tên Tạ Khán Hoa.”

“Ồ. Tên như đàn bà.” Thiếu niên áo vải có chút khinh thường.

“Ngươi tên gì?” Tạ Khán Hoa hỏi hắn.

“Ta tên Vương Thiên Bá.” Thiếu niên áo vải cất cao giọng nói.

“Tên này không hay a, về sau Vụ Vũ Lâu chúng ta danh dương thiên hạ, ngươi trước mắt sẽ là nhị lâu chủ của lâu chúng ta, nói ra cũng hơi mất mặt.” Tạ Khán Hoa liên tục lắc đầu.

“Vậy ta nên tên là gì?” Thiếu niên áo vải ném một đồng tiền cho người bán rong ven đường, sau đó cầm lấy một quả táo trong hàng, hung hăng cắn một miếng lớn.

“Gọi là Tiêu Dao Tiên đi.” Tạ Khán Hoa suy nghĩ nói.

“Cái gì a, không tên không họ.” Vương Thiên Bá miệng nhai táo, giọng điệu có chút bất mãn.

“Vậy, để ta nghĩ lại?” Tạ Khán Hoa do dự nói.

“Bỏ đi bỏ đi, không phải đã nói rồi sao, ta là cô nhi. Cô nhi vốn là không tên không họ.” Thiếu niên áo vải ném túi tiền trong tay cho một đứa bé ăn xin ven đường.

Đứa bé nhận lấy túi tiền, cả kinh nói: “Thiên Bá ca, ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?”

“Đừng gọi ta là Thiên Bá ca.” Vương Thiên Bá tiện tay ném hạt táo trong tay đi, “Về sau nếu trên giang hồ ngươi nghe thấy một người gọi là Tiêu Dao Tiên, oai phong một cõi, tung hoành tứ hải, thì không cần nghi ngờ gì cả, đó chính là ta.”

Tạ Khán Hoa cúi đầu nói: “Chắc chắn rồi.”

“Vậy thì đi thôi.” Vương Thiên Bá lộ ra nụ cười.

“Không danh dương thiên hạ, chỉ để lại một chút xú danh a.” Tiêu Dao Tiên mở to mắt, thở dài.

Một chỉ của Bạch Cực Nhạc điểm vào mi tâm hắn.