Quân Hữu Vân

Chương 181: Cáo



Trên Xuân Phong Lâu, trường bào của Hách Liên Tập Nguyệt đột nhiên bay lên, Cơ La đứng gần phải lui về sau một bước, kinh hô: “Lâu chủ, không thể.”

“Ta hiểu.” Trong giọng Hách Liên Tập Nguyệt tràn đầy sát khí.

Quyền của Tiêu Dao Tiên vĩnh viễn chỉ dừng trước ngực Bạch Cực Nhạc hơn một tấc, bởi vì Bạch Cực Nhạc vẫn tới trước hắn một bước, một chỉ phá đi chân khí hộ thể của hắn, điểm thẳng vào trán hắn.

“Thiên Cung Chi Thủ, Bạch Cực Nhạc.” Tiêu Dao Tiên cười, thu hồi nắm tay, “Xứng đáng với bốn chữ này.”

Bạch Cực Nhạc thu chỉ, không nói gì, xoay người đi về Phù Sinh Túy Mộng Lâu. Bạch Long cùng Bạch Hạc vội vàng đi theo.

Cơ La lắc đầu thở dài: “Nếu Tiêu Dao Tiên đánh trúng thì tốt.”

“Hắn đánh trúng.” Hách Liên Tập Nguyệt thấp giọng nói.

“Đánh trúng?” Cơ La sửng sốt, “Ta nhìn thấy rõ ràng còn thiếu một chút, nếu thật sự đánh trúng, vì sao nhìn qua Bạch Cực Nhạc vẫn có vẻ lông tóc không tổn hao gì?”

Hách Liên Tập Nguyệt không trả lời, thả người nhảy, nhảy từ trên Xuân Phong Lâu xuống, đi tới trước mặt Tiêu Dao Tiên.

“Thấy rõ không?” Tiêu Dao Tiên hỏi.

“Thấy rõ.” Hách Liên Tập Nguyệt nhàn nhạt nói.

“Tìm được cách phá giải không?” Tiêu Dao Tiên lại hỏi.

“Còn phải nghĩ thêm.” Hách Liên Tập Nguyệt trả lời.

“Vậy ngươi cứ từ từ nghĩ, dẫn ta đi gặp hắn trước.” Tiêu Dao Tiên phất tay, toàn thân dường như nháy mắt thoát lực, lảo đảo đi về phía trước, “Ngươi đỡ ta một chút.”

Hách Liên Tập Nguyệt lui về sau một bước, Tiêu Dao Tiên ngã lăn quay trên mặt đất. Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu nói: “Ta không thể đỡ ngươi.”

“Đúng a, Xuân Phong chi lực trên người ngươi quá khủng bố, ngươi đỡ ta đại khái ngang với không ngừng đâm kiếm vào người ta.” Tiêu Dao Tiên cười khổ nói, “Vậy ai có thể đỡ ta?” Vừa dứt lời, Cơ La liền từ trên Xuân Phong Lâu nhảy xuống, cúi người đỡ hắn dậy.

“Nhị lâu chủ, đã lâu không gặp.” Cơ La ôn nhu nói.

“A, là Cơ La cô nương của Xuân Phong Lâu a. Rất tốt rất tốt, thời khắc cuối cùng của đời người, còn có thể được hưởng thụ như vậy.” Tiêu Dao Tiên cười nói.

Trong Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Hạc và Bạch Long theo sát Bạch Cực Nhạc bước lên lầu.

“Ngươi thấy rõ không?” Bạch Long hỏi.

Bạch Hạc lắc đầu: “Cũng không nhìn thấy quá rõ, nhưng có thể nhìn thấy chân khí của lâu chủ, trong nháy mắt vừa rồi xuất hiện dao động dữ dội.”

“Vừa rồi quyền của Tiêu Dao Tiên thật sự đã đánh tới ngực lâu chủ, nhưng lâu chủ dựa vào chân khí của mình cưỡng ép chịu quyền của Tiêu Dao Tiên, trong nháy mắt ấy, chân khí của hai người bọn họ giao nhau, lâu chủ cảm nhận được mắt chân khí của Tiêu Dao Tiên, cuối cùng một chỉ phá đi Diệt Tuyệt thần công của hắn.” Bạch Long nói.

“Vậy chẳng phải lâu chủ đã thắng à?” Bạch Hạc vội la lên, “Vì sao nhìn ngươi có vẻ giống như đang rất lo lắng?”

“Tuy lâu chủ cản được, nhưng dù sao cũng đã trúng một quyền của Tiêu Dao Tiên……” Bạch Long trầm giọng nói.

Bạch Cực Nhạc đi tới trên tầng cao nhất, xoay người phất tay với hai người: “Không cần theo vào.” Nói xong, Bạch Cực Nhạc đẩy cửa đi vào, cửa vừa đóng, liền phun ra một ngụm máu tươi. Hắn vội vàng vung chưởng, cố gắng đè lại chân khí cuồn cuộn trong cơ thể.

“Vừa rồi ngươi có cơ hội.” Ngoài Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Cơ La đỡ Tiêu Dao Tiên đã không đi nổi bước về phía u ngục, Tiêu Dao Tiên nói khẽ với Hách Liên Tập Nguyệt.

“Ta biết.” Hách Liên Tập Nguyệt trả lời, “Nhưng Bạch Long, Bạch Hạc cũng ở đó.”

“Cũng phải, thực lực của tên Bạch Long kia, sợ là còn trên ta ngày thường.” Tiêu Dao Tiên cười khổ nói, “Vậy ngươi muốn chờ tới khi nào? Chút thương tích này, Bạch Cực Nhạc chỉ cần một đêm là có thể khôi phục. Lần sau rất khó có cơ hội tốt như vậy nữa. Ngươi sẽ không thật sự đợi những đứa trẻ đó lên núi đấy chứ?”

“Ta tự có sắp xếp.” Hách Liên Tập Nguyệt nói.

Tiêu Dao Tiên sửng sốt: “Ngươi sẽ không…… liên thủ với tên Ninh Thanh Thành kia đấy chứ? Đúng thật là một cách, nhưng quá mạo hiểm. Ta rất không thích hắn, tuy rằng hắn vẫn tốt hơn Bạch Cực Nhạc một chút.”

“Ninh Thanh Thành là người theo đuổi lợi ích.” Hách Liên Tập Nguyệt trực tiếp nói.

“Đúng vậy. Người theo đuổi lợi ích là người dễ hợp tác nhất.” Tiêu Dao Tiên gật đầu.

Giữa lúc hai người nói chuyện, đã đi tới trước cửa u ngục, mấy chục tên thủ vệ canh giữ ở cửa u ngục, tất cả đều rút binh khí ra nhắm vào hai người.

“Hách Liên lâu chủ, không có thủ lệnh của Bạch lâu chủ, bất cứ kẻ nào cũng không được vào u ngục.” Thống lĩnh thủ vệ tay cầm đao có chút run lên, nếu hôm nay Hách Liên Tập Nguyệt quyết tâm muốn vào, thì mấy người bọn họ căn bản là không cản được.

“Nếu ta nhất định muốn vào thì sao?” Hách Liên Tập Nguyệt rung hai tay áo.

Thống lĩnh thủ vệ không nhịn được lùi về sau một bước. Nếu Hách Liên Tập Nguyệt động thủ cướp ngục, vậy thì hôm nay việc Phù Sinh Túy Mộng Lâu và Xuân Phong Lâu sảy ra một trận chiến sợ là không thể tránh được……

“Nhất định phải có thủ lệnh của Bạch lâu chủ mới được sao?” Giọng một người trẻ tuổi vang lên sau lưng Hách Liên Tập Nguyệt.

Thống lĩnh thủ vệ chưa thấy rõ người vừa tới, lạnh giọng trả lời: “Đương nhiên! Bất cứ kẻ nào khác cũng không được.”

“Ồ? Ngay cả thủ lệnh của Ninh đại cung chủ cũng không được à?” Người nọ đi tới bên cạnh Hách Liên Tập Nguyệt, thống lĩnh thủ vệ thấy rõ mặt người vừa tới, lại là đệ tử thân truyền duy nhất của Ninh đại cung chủ, đại kinh thất sắc, vội vàng quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Là thuộc hạ lỡ lời, nếu là thủ lệnh của Ninh đại cung chủ, thì đương nhiên là được!”

“Hách Liên lâu chủ, mời vào đi thôi, ta chở ở bên ngoài.” Người trẻ tuổi cúi đầu nói.

“Đa tạ.” Hách Liên Tập Nguyệt nhìn hắn gật đầu, sau đó dẫn theo hai người bước vào u ngục.

Trong u ngục, đôi tay Tạ Khán Hoa đã loang lổ vết máu, nghe thấy có người đi vào, hắn vội vàng ngó đầu nói: “Là ai!”

Hách Liên Tập Nguyệt đi vào trước: “Ta dẫn hắn tới.”

Cơ La đỡ Tiêu Dao Tiên đi tới trước mặt Tạ Khán Hoa, Tạ Khán Hoa vội la lên: “Thế nào rồi?”

Tiêu Dao Tiên đẩy tay Cơ La ra, đi tới bên phòng giam, cười nói: “Còn có thể thế nào nữa, sắp chết rồi.”

“Chết cái gì mà chết, Hách Liên Tập Nguyệt, ngươi đưa hắn đến chỗ ta làm gì? Đi tìm Tinh Hà, bảo Tinh Hà chữa hắn khỏi cho ta!” Tạ Khán Hoa cả giận nói.

“Ngươi đã không còn là lâu chủ Vụ Vũ Lâu.” Tiêu Dao Tiên vẫn cười nhạt, “Một tên tù nhân chờ bị giết, còn muốn hạ lệnh bảo thủ tọa Tinh Tú Viện chữa thương cho ta?”

“Ta chữa cho ngươi, y thuật của ta không kém gì so với Tinh Hà!” Tạ Khán Hoa giơ tay bắt mạch cho Tiêu Dao Tiên, phát hiện mạch đập gần như đã yếu đến khó có thể cảm nhận được.

“Không việc gì. Đừng nghĩ quá nhiều. Ta chỉ tới liếc mắt nhìn ngươi một cái.” Tiêu Dao Tiên thu tay, “Ngươi phải sống để đi ra khỏi nơi này a.”

Tạ Khán Hoa nhìn về phía Hách Liên Tập Nguyệt: “Dẫn hắn xuống núi!”

Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu: “Không còn kịp rồi.”

“Thật cao hứng năm đó ngươi mời ta tới Vụ Vũ Lâu, bằng không ta vẫn còn là một thiếu niên mặc áo vải bố ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày của năm đó.” Giọng điệu Tiêu Dao Tiên càng ngày càng yếu.

“Sớm biết như thế, ngày đó ta đã mặc kệ ngươi!” Tạ Khán Hoa ân hận nói.

“Ngươi là Vụ Lý Khán Hoa - Tạ Khán Hoa, là một trong Thượng Lâm Song Tuyệt tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, sao lại không buông xuống được chuyện nhỏ như sống chết? Lại còn nói lời tùy hứng như thế.” Tiêu Dao Tiên nhắm hai mắt lại.

“Ta chính là không buông xuống được!” Tạ Khán Hoa nắm chặt hai tay.

“Ta cũng có rất nhiều việc không buông xuống được, nhưng có thể chết như vậy, đã là kết cục tốt nhất của ta. Cáo từ. Nếu có kiếp sau, nhất định phải thật tiêu dao!” Thân hình Tiêu Dao Tiên ngã về sau.