Trước Ngọa Long trấn, Nam Cung Tịch Nhi dừng xe ngựa, nhìn về Duy Long Sơn, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Nàng và Tiêu Dao Tiên chẳng qua chỉ đi cùng mấy ngày, nhưng không biết vì sao lại có một loại cảm giác như xa cách lâu ngày gặp lại, có lẽ là nàng thấy được trên người Tiêu Dao Tiên, bóng dáng người phụ thân nàng chưa từng gặp mặt, cũng có lẽ nàng thấy được trên người nam tử nhìn có vẻ như đã đi vào tà đạo ấy, chí khí hướng lên trời cao mà chỉ Học Cung quân tử mới có.
Trên Thượng Lâm Thiên Cung, bỗng nhiên truyền tới tiếng chuông trùng điệp.
“Đông, đông, đông.”
Bây giờ đã là sáng sớm, người trong Ngọa Long trấn đã lục tục mở cửa ra ngoài, nghe thấy tiếng chuông trên Thượng Lâm Thiên Cung, mọi người đều lộ vẻ hoang mang, bọn họ đã rất lâu rồi không nghe thấy tiếng chuông này vang lên.
Giới Tình Bất Giới Sắc cũng từ trên giường bò dậy, cau mày nghe ngóng hồi lâu. Chu Chính hỏi hắn: “Tiếng chuông này là có việc gì?”
Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời: “Chỉ có nhân vật quan trọng trong Thượng Lâm Thiên Cung qua đời, mới có người gõ vang kia tiếng chuông ấy. Từ sau khi ta bái nhập Thượng Lâm Thiên Cung, cũng chỉ mới nghe tiếng chuông này vang vài lần.”
“Người như thế nào mới có thể coi là quan trọng?” Chu Chính hỏi tiếp.
Giới Tình Bất Giới Sắc trầm giọng nói: “Ít nhất phải là phó tọa của tứ viện trở lên.”
“Vào lúc này……” Chu Chính mở cửa sổ ra, “Là ai đây?”
Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu nói: “Lát nữa ta đi hỏi ông chủ.”
Tô Bạch Y cũng từ ghế dài đi tới, lo lắng nói: “Không phải là có liên quan tới sư phụ đấy chứ?”
Trên Thượng Lâm Thiên Cung, Hách Liên Tập Nguyệt buông chùy chuông ra, nhìn qua Cơ La bên cạnh: “Đi thôi.”
Cơ La gật đầu: “Được.”
Xung quanh bọn họ, là đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu đang vây kín, bầu không khí căng như dây đàn, chạm vào là nổ ngay.
Nhưng Phù Sinh Túy Mộng Lâu trước sau vẫn không truyền tới quyết định của Bạch Cực Nhạc, cho nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng Hách Liên Tập Nguyệt lại như là không nhìn thấy bọn họ, dẫn Cơ La đi thẳng qua bọn họ, đi xuống dưới đài chuông: “Mai táng hắn ở sau núi.”
“Được.” Cơ La đáp.
“Nhanh kết thúc.” Hách Liên Tập Nguyệt ngửa đầu nhìn không trung.
Mưa gió sắp đến.
Trong Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Hạc canh giữ ở cửa tầng cao nhất, phía sau hắn là mười mấy đệ tử cầm kiếm, chuẩn bị tùy lúc đứng dậy.
Nhưng một hồi lâu sau, Bạch Long mới từ bên trong đi ra, hắn nhìn về phía Bạch Hạc lắc đầu.
Bạch Hạc không cam lòng nói: “Thật sự không động thủ?”
Bạch Long gật đầu nói: “Lâu chủ nói, người như Tiêu Dao Tiên, phải được gõ vang mười lăm phút.”
Tiếng chuông ngừng, Ngọa Long trấn rất nhanh đã khôi phục cảnh tượng phồn hoa bình thường, chỉ là dưới cảnh tượng phồn hoa ấy, có rất nhiều người vội vàng, chạy xuyên qua các cửa hàng lớn trong trấn.
“Tiêu Dao Tiên, trở về Thượng Lâm Thiên Cung?” Tô Dũ đặt bàn tính trong tay xuống.
Trong khách điếm, bọn người Tô Bạch Y đang ăn sáng cũng cả kinh, bọn họ lập tức nhìn nhau, dựng lỗ tai lên nghe ngóng tình hình.
Người báo tin giọng điệu rất là quả quyết: “Phải, tin tức tuyệt đối đáng tin. Đêm hôm qua, một mình Tiêu Dao Tiên xông lên Duy Long Sơn, ý đồ cứu Tạ Khán Hoa đi, cuối cùng đại chiến một trận với Bạch Cực Nhạc, thiếu chút nữa đã thắng Bạch Cực Nhạc. Nhưng cuối cùng vẫn là cờ kém một chiêu, bị Bạch Cực Nhạc giết. Có hơn phân nửa đệ tử Thượng Lâm Thiên Cung xem được trận quyết đấu này, sau khi đánh xong, Hách Liên Tập Nguyệt dẫn Tiêu Dao Tiên sắp chết tới u ngục gặp Tạ Khán Hoa, Bạch Cực Nhạc một mình quay về Phù Sinh Túy Mộng Lâu.”
Tô Dũ cảm thán nói: “Năm đó Tiêu Dao Tiên bị Tạ Khán Hoa đích thân đuổi xuống núi, lúc ấy Tiêu Dao Tiên còn thề phải giết Tạ Khán Hoa, không nghĩ rằng cuối cùng lại vì cứu Tạ Khán Hoa mà chết.”
Ba người Tô Bạch Y trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Chu Chính đánh vỡ sự trầm mặc này: “Ngày ấy hắn từng nói với ta, nội thương của hắn đã càng ngày càng nghiêm trọng, vốn là không còn nhiều thời gian. Trước khi chết, hắn muốn làm chút gì đó vì những sai lầm mình đã từng phạm phải.”
“Ngoài miệng hắn nói chán ghét sư phụ, nhưng lại vẫn vì cứu sư phụ mà lên núi.” Tô Bạch Y thấp giọng nói.
Giới Tình Bất Giới Sắc hung hăng cắn một miếng màn thầu trong tay, lẩm bẩm nói: “Bạch Cực Nhạc.”
“Vậy các ngươi, còn nghe được tin tức gì khác không? Bên cạnh Tiêu Dao Tiên, hẳn là còn một nữ tử nữa mới đúng?” Tô Bạch Y hỏi.
Người báo tin kia liếc mắt nhìn Tô Bạch Y một cái, lại liếc mắt nhìn ông chủ Tô Dũ một cái, Tô Dũ nhìn hắn gật đầu, hắn mới tiếp tục nói: “Căn cứ theo tin tức trên đó truyền xuống, thì thật sự chỉ có một mình Tiêu Dao Tiên lên núi. Còn nữ tử…… hôm nay ngoài Ngọa Long trấn, đích xác là có một nữ tử tuyệt sắc vừa tới.”
“Nhất định là sư tỷ!” Tô Bạch Y vội vàng đứng lên.
Lúc này bên ngoài sảnh cũng truyền tới một giọng nữ hơi có chút mệt mỏi: “Xin hỏi, nơi này còn có phòng cho khách không?”
“Là sư tỷ!” Tô Bạch Y hô.
Nam Cung Tịch Nhi nghe thấy tiếng hô, lập tức chạy vào, nhìn thấy Tô Bạch Y cũng sững sờ: “Tô Bạch Y.”
“Sư tỷ ngươi tới rồi.” Tô Bạch Y đang muốn tiến về phía trước, lại nhớ tới những việc lúc trước đã nói cùng Giới Tình Bất Giới Sắc, bỗng nhiên tâm tình rối loạn.
Nam Cung Tịch Nhi lại chạy vội tới, ôm chặt Tô Bạch Y, sau đó nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
“Sư tỷ, sư tỷ.” Tô Bạch Y nhất thời tay chân luống cuống.
Nam Cung Tịch Nhi lại không nói lời nào, chỉ khóc.
“Sư tỷ, sư tỷ đừng buồn.” Tô Bạch Y nhẹ nhàng vỗ lưng Nam Cung Tịch Nhi, trong nhất thời có chút nghèo chữ, cũng không biết nên an ủi nàng như thế nào.
Mưa to tầm tã, nháy mắt đổ xuống.
Trong u ngục, Tạ Khán Hoa nằm đó, vẻ mặt buồn bã.
“Tiểu tử, ở đây đã lâu như vậy, ta luôn cảm thấy ngươi là loại người rất phóng túng, bởi vì cho dù biết mình phải chết, ngươi cũng vẫn cười ha hả.” Lão nhân nhìn bộ dạng Tạ Khán Hoa hiện giờ, cảm thấy rất có hứng thú.
“Chỉ là cảm thấy không đáng.” Tạ Khán Hoa nhẹ giọng.
“Mạng của người ta, đương nhiên là chỉ có bản thân người ta mới quyết định được có đáng hay không, liên quan gì tới ngươi? Khi tiểu tử ấy chết, chỉ cần hắn cảm thấy đáng, vậy là đủ rồi.” Lão nhân dừng một chút, tiếp tục nói, “Ngược lại là ngươi. Đã có người chịu bỏ mạng cứu ngươi, vậy thì ngươi cần phải sống. Ta đoán, hắn chắc không phải là người cuối cùng muốn tới cứu ngươi.”
“Ta đương nhiên sẽ không ngốc đến mức một lòng muốn chết, chờ tới ngày Bạch Cực Nhạc động thủ, ta và Hách Liên tự nhiên sẽ liên thủ.” Tạ Khán Hoa nắm chặt tay.
“Nếu tiểu tử Hách Liên kia chắc chắn sẽ liên thủ với ngươi, vậy thì lúc ấy vì sao hắn còn muốn bắt ngươi về?” Lão nhân hỏi.
“Lúc ấy hành tung của ta và đồ đệ ta đã bại lộ, vì có thể để đồ đệ ta chạy, ta và Hách Liên cùng diễn một vở kịch, hắn đưa ta đi, nhưng cần phải thả đồ đệ ta. Lúc ấy đám người Thượng Lâm Thiên Cung kia còn chưa ý thức được thân phận của đồ đệ ta, dưới quyết định của Hách Liên, bọn họ chỉ có thể mang ta đi.” Tạ Khán Hoa khẽ thở dài, “Bây giờ việc ta kỳ vọng duy nhất, chính là tên đồ đệ ngốc kia của ta đừng chui đầu vào lưới a.”
“Ta đánh cược một bầu rượu đi.” Lão nhân cười nói, “Hắn sẽ đến.”