Quân Hữu Vân

Chương 184: Xấu Hổ



Ngọa Long trấn, trong khách điếm, mọi người về phòng, bàn bạc về việc lên núi. Nhưng trong lúc này, Nam Cung Tịch Nhi lại bất ngờ phát hiện Tô Bạch Y luôn né tránh ánh mắt của mình, trong lòng sinh nghi, hỏi: “Tô Bạch Y? Vì sao ngươi không dám nhìn thẳng thẳng vào mắt ta?”

Tô Bạch Y cả kinh, vội vàng xua tay nói: “Không có, không có. Chỉ là gần đây ta ngủ không ngon lắm……”

“Ngủ không ngon lắm?” Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày nói, “Chẳng phải ngươi vốn dĩ không thể ngủ à?”

Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng ngắt lời: “Ý hắn là mấy ngày qua hắn minh tưởng rất khó ổn định tâm thần, bởi vì tới Duy Long Sơn, khó tránh khỏi nóng lòng. Bây giờ không phải lúc tán gẫu mấy chuyện đó, chúng ta cần phải tìm được cách lên núi, chúng ta không có sức mạnh như Nam Ngọc Lâu năm đó, hơn nữa tất cả cao thủ của Phù Sinh Túy Mộng Lâu đều đã trở về núi, chắc chắn chỉ có thể lặng lẽ lẻn vào. Hơn nữa, thời điểm lẻn vào phải càng nhanh càng tốt.”

“Vì sao lại càng nhanh càng tốt?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

“Ông chủ nói nhìn thời tiết này, tuyết rơi chẳng qua là việc trong mấy ngày sắp tới thôi. Huống chi, Tiêu Dao Tiên vừa mới đại chiến với Bạch Cực Nhạc, cho dù Bạch Cực Nhạc có mạnh hơn, cũng không thể khôi phục lại nhanh như vậy, nên mới nói càng nhanh càng tốt!” Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời.

“Lặng lẽ lẻn vào thế nào? Theo ta được biết, Thượng Lâm Thiên Cung cũng giống Học Cung, đều có trận pháp bảo hộ, bất cứ ai có ý muốn lẻn vào, đều sẽ bị nhận thấy trước.” Chu Chính hỏi.

Giới Tình Bất Giới Sắc sờ cằm: “Thật ra, ta luôn có một suy đoán.”

“Suy đoán của ngươi rất chuẩn.” Một giọng nói trong trẻo vang lên ở cửa.

Tô Bạch Y nghe thấy giọng người này sợ tới mức run bắn lên, Nam Cung Tịch Nhi đã nhận ra phản ứng này, lại nhíu mày.

Chu Chính và Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn nhau.

Tô Vũ Nặc đẩy cửa đi vào: “Nếu muốn trộm vào Thượng Lâm Thiên Cung, thì toàn thiên hạ chỉ có một loại người có thể làm được.”

Chu Chính hỏi: “Người nào?”

“Đệ tử nội môn của Tô gia.” Tô Vũ Nặc nhìn về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y cố gắng ép giọng điệu của mình một cách lạnh nhạt nhất có thể: “Nhưng thân phận của ta, cũng còn chưa được xác minh.”

“Cho nên, không phải ta mới tới đây à?” Tô Vũ Nặc nhón mũi chân một cái, đi tới trước mặt Tô Bạch Y, giơ tay ngoắc lấy cằm hắn, “Lão gia tử hắn……” Nói được một nửa, nụ cười trên mặt Tô Vũ Nặc liền biến mất, bởi vì có một bàn tay đã bắt lấy cổ tay nàng, nàng quay đầu, liền nhìn thấy một dung nhan tuyệt sắc.

Tuyệt sắc đến nỗi, ngay cả chính Tô Vũ Nặc cũng không thể không thừa nhận, còn đẹp hơn cả mình.

Đẹp đến mức.

“Sư tỷ?” Tô Vũ Nặc buột miệng thốt ra.

Tô Bạch Y giơ tay đỡ trán, chỉ cảm thấy bó tay toàn tập.

Con ngươi Nam Cung Tịch Nhi hơi nhíu lại: “Ngươi không phải đệ tử của Học Cung ta, sao lại gọi ta là sư tỷ?”

“Bạch Y gọi ngươi sư tỷ, ta đương nhiên cũng gọi ngươi là sư tỷ rồi.” Tô Vũ Nặc nhẹ nhàng lật tay, thoát khỏi bàn tay Nam Cung Tịch Nhi, sau đó lại trở tay bắt ngược lại cổ tay Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi nhìn qua Tô Bạch Y: “Ngươi gọi hắn là Bạch Y?”

“Không thân.” Tô Bạch Y nói rõ.

“Đêm đó còn ôm người ta nói sung sướng, hôm nay đã nói không thân, thật làm thiếp đây tan nát cõi lòng.” Tô Vũ Nặc mũi sụt sịt, mắt đỏ lên, dường như muốn rơi lệ.

“Lẳng lơ!” Nam Cung Tịch Nhi nổi giận, tay trái vung một chưởng chụp nát cái bàn trước mặt, tay phải lật lại, thoát khỏi tay Tô Vũ Nặc, bắt lấy đầu Tô Vũ Nặc, hung hăng đè xuống đất.

“Không được không được.” Tô Bạch Y vội vàng tiến lên kéo tay Nam Cung Tịch Nhi ra, hắn không phải đau lòng vì Tô Vũ Nặc bị đánh, mà chỉ là nghe ý trong lời vừa rồi của Tô Vũ Nặc, là muốn dẫn hắn đi gặp gia chủ Tô gia, hơn nữa mấy ngày qua hắn cũng đã có vài phần hiểu biết cô nương Tô Vũ Nặc này, nàng chẳng qua là thích trêu đùa mình thôi, chứ cũng không có ác ý.

Nhưng Nam Cung Tịch Nhi không biết những điều này, cho nên nàng càng thêm tức giận: “Nàng nói là thật? Học Cung ta há lại có đệ tử như ngươi vậy? Thù lớn chưa trả, sư phụ chưa cứu, ngươi lại ở đây phong lưu khoái hoạt?”

“Sư muội……” Chu Chính mở miệng muốn khuyên.

“Câm miệng!” Nam Cung Tịch Nhi phẫn nộ quát.

“Được.” Chu Chính vội vàng cúi đầu muốn uống trà, lại phát hiện chén trà đã theo cái bàn vừa rồi, rơi nát dưới đất.

“Nàng nói đùa, nói đùa. Nàng là sứ giả của thiếu chủ Tô gia, tới truyền lời thay cho Tô gia.” Tô Bạch Y đỡ Tô Vũ Nặc dậy.

Tô Vũ Nặc kinh hồn bạt vía, trong nháy mắt vừa rồi nàng thật sự cảm thấy mình sắp phải chết trong tay nữ nhân ngang tàng này, thở hổn hển một hồi lâu cũng không thể mở miệng nói chuyện.

Nam Cung Tịch Nhi nhìn qua Giới Tình Bất Giới Sắc: “Thật?”

“Theo lời Tô công tử thì đúng là thật.” Giới Tình Bất Giới Sắc tạm dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Còn lời Vũ Nặc cô nương nói có phải thật hay không, ta cũng không biết.”

“Hòa thượng, ngươi nói bừa!” Tô Bạch Y chửi ầm lên.

“Ngươi nóng nảy.” Nam Cung Tịch Nhi quay đầu.

“Ta không có.” Tô Bạch Y vội vàng xua tay.

“Ngươi nóng nảy ngươi nóng nảy ngươi nóng nảy.” Nam Cung Tịch Nhi đứng lên.

“Tô lão gia tử đã tới phía dưới, mời ngươi xuống gặp.” Tô Vũ Nặc rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, khó khăn nói.

“Được, ta lập tức đi.” Tô Bạch Y vội vàng xoay người.

“Từ từ.” Nam Cung Tịch Nhi cầm lấy Lương Nhân kiếm bên cạnh, “Ta cũng đi.”

Thân hình Tô Vũ Nặc co rụt lại, nấp phía sau Tô Bạch Y: “Lão gia tử chỉ mời một mình Tô công tử tới.”

“Vừa rồi, là ta xúc động. Cô nương thật xin lỗi.” Nam Cung Tịch Nhi giơ trường kiếm, đẩy Tô Vũ Nặc sang bên cạnh, sau đó tiến lên chen giữa hai người, “Ta có thể chờ bên ngoài khi bọn họ nói chuyện, yên tâm đi.”

“Nhưng……” Tô Vũ Nặc vẫn không đồng ý.

“Cô nương.” Chu Chính không nhịn được phải mở miệng, “Ta lấy mười mấy năm kinh nghiệm khuyên ngươi, đừng nói nữa.”

“Sư tỷ đi cùng, sư tỷ đi cùng.” Tô Bạch Y liên tục gật đầu, “Tô Vũ Nặc, ngươi mau dẫn đường.”

Tô Vũ Nặc phẫn hận liếc mắt nhìn Nam Cung Tịch Nhi một cái, nhưng nhớ lại uy thế có thể giết người trong chớp mắt vừa rồi, cũng chỉ có thể nuốt lời trên miệng vào trong bụng, đẩy cửa đi ra ngoài. Tô Bạch Y không dám nhìn vào mắt Nam Cung Tịch Nhi, lập tức đi theo, Nam Cung Tịch Nhi quay đầu liếc mắt nhìn hai người còn lại.

Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói: “Chúng ta ở đây chờ tin tức của hai vị huynh đệ kia.”

Nam Cung Tịch Nhi khinh thường liếc mắt nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc một cái, xoay người rời đi.

Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn về phía Chu Chính: “Chu Chính quân tử, ngươi nhìn thấy ánh mắt kia không? Ánh mắt ấy cảm giác như là chuyện Tô Bạch Y ở Ngọa Long trấn ăn chơi đàng điếm đều là do ta giở trò quỷ vậy!”

Chu Chính gật đầu nói: “Nếu ta là sư muội, cũng sẽ nghi ngờ là như vậy.”

Giới Tình Bất Giới Sắc buông tay nói: “Ta là một hòa thượng.”

Chu Chính lắc đầu nói: “Nhưng pháp hiệu của hòa thượng ngươi, có vấn đề rất lớn.”

“Ai nói hòa thượng nhất định phải đứng đắn a.” Giới Tình Bất Giới Sắc vươn vai, “Giống y như vị sư huynh cố chấp không chịu thay đổi của ta……