Trong tòa thành ngầm, Tô Triết đứng ở cửa căn phòng nhỏ, lười biếng nói: “Lão gia tử đã nhiều năm chưa từng hạ sơn, vậy mà lại tự mình tới tòa thành ngầm này, xem ra thân phận của Tô Bạch Y về cơ bản đã có thể xác định được.”
Tô Dũ cười nói: “Tâm nguyện của thiếu chủ nhiều năm qua rốt cuộc cũng sắp thực hiện được.”
“Có điều ta luôn cảm thấy Tô Bạch Y, có vẻ không có hứng thú đối với Duy Long Sơn, hơn nữa nếu hắn thật sự là truyền nhân gia chủ, vậy thì phải đánh trận rồi.” Tô Triết nhếch mày.
Tô Dũ thở dài một tiếng: “Ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến.”
“Không sao cả.” Tô Triết ngáp một cái, “Nghe lão gia tử.” Khi hai người đang nói chuyện, Tô Vũ Nặc đã dẫn theo hai người Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đi tới trước cửa phòng, đôi mắt Tô Triết vốn đang uể oải ỉu xìu đột nhiên lóe ra quang mang khác thường.
“Sao vậy?” Tô Dũ quay đầu, sau đó liền hiểu ra, “Thì ra là thế.”
“Tô Triết huynh.” Tô Bạch Y chào.
Tô Triết lau miệng, tự giới thiệu với Nam Cung Tịch Nhi: “Tại hạ Tô Triết, chính là thiếu chủ hiện tại của Duy Long Sơn, Tô thị nhất tộc, năm nay vừa mới 28, chưa có hôn phối.”
Nam Cung Tịch Nhi nhìn hắn một cái có vẻ ghét bỏ, sau đó nói với Tô Bạch Y: “Chờ xong việc ở nơi này, về Học Cung, không được ở lại Tô gia.”
Tô Bạch Y cười khổ nói: “Sư tỷ nói phải.”
Tô Triết cười ha hả nói với Tô Vũ Nặc: “Vũ Nặc, cô nương này tên là gì?”
Tô Vũ Nặc tức giận đến muốn rút đao, nhưng lại ngại thân phận của đối phương, chỉ có thể cưỡng chế sự giận dữ nói: “Là sư tỷ của Tô công tử, không biết tên là gì.”
“Nam Cung Tịch Nhi.” Nam Cung Tịch Nhi lạnh lùng nói, “Người muốn gặp Tô Bạch Y ở bên trong à?”
Tô Triết nghiêm mặt nói: “Đúng vậy. Nhưng mà lão gia tử chỉ có thể gặp một mình Tô Bạch Y, Nam Cung cô nương vẫn nên chờ ở bên ngoài đi.”
“Được, ngươi vào đi.” Nam Cung Tịch Nhi nhàn nhạt nói.
Tô Bạch Y gật đầu, tay hơi có chút run rẩy, hắn nuốt một ngụm nước miếng, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng đã không còn mùi u hương có chút ngọt như ngày đó nữa, mà là tràn ngập một mùi đàn hương u nhã, một lão nhân gương mặt hiền từ ngồi trên một chiếc xe lăn bằng sắt, một lão nhân khác thần thái nghiêm túc canh giữ bên cạnh hắn.
“Tô Bạch Y.” Lão nhân hiền từ cười nói.
Tô Bạch Y gật đầu: “Bái kiến Tô gia chủ.”
“Hai chữ gia chủ này ta không nhận nổi, ta chẳng qua là tạm chưởng quản Tô gia. Người khác gọi ta như vậy thì không tính, nhưng ngươi không thể gọi.” Lão nhân vẫn cười nhạt, “Ta tên Tô Hạc Lập, đây là đại quản gia của Tô gia chúng ta Tô Minh Tuyệt.”
“Chào tiền bối.” Tô Bạch Y cúi đầu chào Tô Minh Tuyệt.
Tô Hạc Lập quay đầu nói với Tô Minh Tuyệt: “Nếu không phải trước khi tới đã có chuẩn bị, thì thật sự là có cảm giác thời gian chảy ngược.”
Tô Minh Tuyệt nhìn Tô Bạch Y, cũng lắc đầu liên tục: “Quá giống, quá giống.”
“Ngươi không cần gọi ta là tiền bối gì gì, quá xa lạ. Dựa theo bối phận mà nói, ngươi nên gọi ta một tiếng thúc công.” Tô Hạc Lập chậm rãi nói, “Mẫu thân ngươi, từ nhỏ đã rất thân với ta, ta luôn coi nàng như con gái thân sinh.”
Tô Bạch Y chỉ cảm thấy như bị sét đánh, trầm mặc hồi lâu: “Cho nên Tô Điểm Mặc nhị cung chủ thật sự là mẫu thân của ta?”
Tô Hạc Lập gật đầu nói: “Đoạn thời gian cuối cùng của mẫu thân ngươi, là ta bầu bạn với nàng. Trước khi nàng lâm chung, đã phó thác ngươi cho ta. Lúc ấy ta hỏi nàng, đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai? Nàng nói với ta, là con của nàng.”
“Vậy phụ thân ta đâu?” Tô Bạch Y hỏi tiếp.
“Ta có hỏi nàng, phụ thân đứa nhỏ là ai, nàng cũng không hề nói cho ta. Chỉ là sau khi nàng chết ba tháng, có một người lặng lẽ tìm tới ta. Người đó, dựa theo lời đồn trên giang hồ, hẳn là đã sớm chết rồi mới đúng.” Tô Hạc Lập thở dài.
Tô Bạch Y buột miệng thốt ra: “Tạ Khán Hoa.”
“Đúng vậy. Tạ Khán Hoa nói chuyện đứa nhỏ này tồn tại đã bị người trong Thượng Lâm Thiên Cung biết, bởi vì một vài lý do, Ninh Thanh Thành nhất định sẽ giết đứa nhỏ này. Ta hỏi hắn phải làm sao bây giờ, hắn nói hắn muốn mang ngươi đi.” Tô Hạc Lập nhìn sang Tô Minh Tuyệt.
Tô Minh Tuyệt nói tiếp: “Sau đó Tạ Khán Hoa liền rời đi, không lâu sau có một nam một nữ tới, đem theo tín vật của Tạ Khán Hoa rồi đưa ngươi đi, ban đầu, đôi nam nữ ấy còn thường xuyên đưa về chút tin tức của ngươi, về sau, chúng ta liền mất tin tức của ngươi.”
“Trần thúc và Thiến dì……” Tô Bạch Y đoán một nam một nữ đó chính là cha nuôi mẹ nuôi mình, cho nên năm đó Tạ Khán Hoa cũng không phải ngẫu nhiên gặp và cứu được mình, cha mẹ nuôi của mình căn bản chính là do Tạ Khán Hoa an bài.
“Những việc của Điểm Mặc và Tạ lâu chủ, năm đó ta đã sớm nhìn thấu. Có điều với tính cách của Điểm Mặc thì chung quy vẫn là thu vào trong lòng, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, cuối cùng trơ mắt nhìn Tạ lâu chủ đi yêu nữ tử khác. Nhưng mà cuối cùng bọn họ vẫn có thể đi cùng nhau, thậm chí còn có ngươi, cũng coi như là một việc không tiếc nuối trong cuộc đời Điểm Mặc vậy.” Tô Hạc Lập khẽ thở dài.
“Nhưng tất cả những điều này, cũng không thể chứng minh Tạ Khán Hoa chính là phụ thân ta chứ?” Tô Bạch Y vẫn chưa có ý định từ bỏ.
“Đúng là thế, năm đó ta cũng từng hỏi Tạ lâu chủ đây có phải là con của hắn, Tạ lâu chủ cũng không chịu trả lời ta. Có điều ta hiểu Điểm Mặc, lấy tính cách của nàng, đã thích một người, vậy thì một đời một kiếp cũng chỉ một người. Nhưng mà, nếu Tạ Khán Hoa đã ở trên núi, thì đáp án này, ngươi có thể tự mình đi tìm.” Tô Hạc Lập cười nói.
“Chúng ta cần phải lẻn vào Thượng Lâm Thiên Cung.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.
“Từ Ngọa Long trấn, đến hậu sơn của Duy Long Sơn, có một cái mật đạo. Mật đạo này, chỉ có đệ tử nội môn của Tô gia mới được phép đi, ngay cả đại cung chủ Ninh Thanh Thành hiện tại cũng không biết. Từ hậu sơn của Duy Long Sơn vào Thượng Lâm Thiên Cung, dọc đường cũng không được canh gác quá mức nghiêm mật, đây là cách lẻn vào hợp lý nhất.” Ngón tay Tô Hạc Lập nhẹ nhàng gõ thành ghế.
Tô Minh Tuyệt ném một tấm lệnh bài tới tay Tô Bạch Y.
“Có tấm lệnh bài này, tất cả tộc nhân Tô thị trên núi đều sẽ không gây khó dễ cho ngươi. Nhưng vì tương lai lâu dài của Tô thị nhất tộc, chúng ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.” Tô Hạc Lập thở dài, “Những năm gần đây, bên ngoài, chúng ta vẫn quản lý quyền sở hữu tài sản của Duy Long Sơn. Nhưng đó chỉ là vì Bạch Cực Nhạc không hề có hứng thú với quyền sở hữu tài sản. Nếu hắn quyết tâm muốn động thủ, thì chúng ta cũng không có bất cứ cơ hội gì. Là do ta vô năng. Nếu các huynh đệ ta năm đó có bất cứ một ai còn sống, thì Tô gia cũng sẽ không đến nỗi như thế này.”
“Nếu vị huynh đệ năm đó của ngươi còn sống, sợ là Tô gia sớm đã không còn.” Tô Minh Tuyệt bất mãn nói.
Tô Bạch Y cũng gật đầu nói: “Thúc công nhẫn nhục chịu khổ, thật đáng kính.”
“Trong Thượng Lâm Thiên Cung, có Xuân Phong Lâu nhất định sẽ đứng về phía các ngươi, nhưng đáng tiếc mấy năm nay Xuân Phong Lâu đã chẳng còn lại mấy đệ tử, hoàn toàn là do một mình Hách Liên Tập Nguyệt chống lên. Tinh Tú Viện - Tinh Hà không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải người tốt. Hình Luật Viện - Giới Không là một người chất phác, thành thật, nhưng chính vì như thế, mà sóng ngầm trong Hình Luật Viện có mãnh liệt, hắn cũng không nhìn ra. Còn Thanh Minh Viện và Thiên Cơ Viện, chỉ thuần túy theo đuổi lợi ích, có lẽ là có thể lợi dụng.” Tô Hạc Lập nói.
“Bạch Y ghi nhớ.” Tô Bạch Y chắp tay nói.
“Trận chiến này rất khó, nhưng tổ tiên ngươi.” Tô Hạc Lập đứng dậy từ trên xe lăn, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Bạch Y, cười nói, “Vốn nhờ thắng từng trận lại từng trận chiến không có cơ hội thắng, mới có được Duy Long Sơn. Ta tin ngươi cũng có thể.”
“Bởi vì ta thấy ở trên người ngươi.”
“Chí khí hướng lên trời cao.”