Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi đi từ dưới tòa thành ngầm lên, gặp được đám người Phong Tả Quân, vui vẻ nói: “Hai vị sư huynh, các ngươi đến rồi!”
“Ai dô, là Bạch Y tiểu sư đệ của ta a.” Phong Tả Quân vỗ vai Tô Bạch Y, sau đó lập tức đi qua hắn, giang hai tay ra, “Sư tỷ a, nhớ muốn chết ta!”
“Bớt đi.” Nam Cung Tịch Nhi nghiêng người tránh, “Lần nào ra ngoài, ngươi cũng oán giận bị ta đánh quá mệt mỏi, ngươi còn nhớ tới ta?”
Hai tay Phong Tả Quân lúng túng khựng lại đó, chỉ có thể quay đầu ôm lấy Tô Bạch Y: “Các ngươi không biết đâu, khoảng thời gian này xuống núi, ta mặc kệ có đi như thế nào, cũng chỉ có thể đi cùng Tạ Vũ Linh, thật sự rất nhàm chán a. Nếu không phải có tiểu tử Mặc Trần xuất hiện giúp ta giải buồn, thì chắc ta trở thành người câm mất.”
“Mặc Trần?” Tô Bạch Y nhìn tiểu đạo đồng kia, chỉ cảm thấy trên đạo bào của tiểu đạo đồng, dường như có một tầng khí tím chảy xuôi lúc ẩn lúc hiện. Gần đây từ khi khổ luyện võ công trên Tiên Nhân Thư, hắn đã bắt đầu có thể nhìn thấy một vài thứ mà người thường không nhìn ra, cũng đã thành quen, chỉ vô thức cảm thấy tiểu đạo đồng này không đơn giản.
Mặc Trần gật đầu nói: “Đạo Quân tọa hạ đệ tử, Mặc Trần. Bái kiến Nam Cung tỷ tỷ, bái kiến Tô đại ca.”
“Ài ài ài, là Tô tam ca.” Phong Tả Quân nhướn mày nói, “Đại ca ngươi là ta, nhị ca là Tạ Vũ Linh!”
“Tô tam?” Tô Bạch Y cảm thấy nghe có chút kỳ quái.
Trên núi Thanh Thành.
Đạo Quân đứng ở cửa Đạo phủ, chơi đùa với hai con mèo hoa: “Đi một chuyến xuống núi, mới phát hiện thiên hạ hiện giờ, đúng là đã không còn thuộc về chúng ta a. Không thể không thừa nhận, thật sự là già rồi.”
“Ngươi già rồi, ta còn trẻ.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ngồi trên bậc cửa, cười nói. Ít nhất nhìn bề ngoài, lời này của hắn một chút cũng không hề sai.
Đạo Quân cười lắc đầu: “Đúng rồi, mấy ngày vừa rồi ngươi và tiểu đồ đệ của ta ở chung trên núi thế nào? Có cảm nhận được cách dạy dỗ của tên sư phụ ta hay không.”
Đông Phương Tiểu Nguyệt gật đầu: “Núi Thanh Thành này đúng thật là một nơi rất tốt, chỉ có nơi như vậy, mới có thể bồi dưỡng ra được một đứa trẻ có linh khí như thế. Nhưng còn tên sư phụ ngươi? Có phải ngươi dạy hắn công phu lấy trứng chim, bắt thỏ.”
“Hắn vẫn chưa thông suốt a.” Đạo Quân thở dài một tiếng, “Ta cũng lo lắng hắn sẽ sống mãi như một đứa trẻ vậy.”
“Không phải ngươi đã đưa hắn lên chiến trường rồi sao? Nếu muốn hắn thông suốt, tất cần phải trải qua sự đời, ở lại núi Thanh Thành này, thì chẳng phải vĩnh viễn cũng chỉ là đứa trẻ à.” Đông Phương Tiểu Nguyệt ngửa đầu, nhìn chim bay xẹt qua không trung, “Nhưng mà không thông suốt, có lẽ cũng là một chuyện tốt a.”
Đạo Quân giơ bàn tay, một con chim sẻ từ dưới tán cây bay xuống trong tay hắn: “Để tự hắn lựa chọn đi. Dù sao bây giờ bên cạnh hắn còn có các đệ tử đó của ngươi, nếu thật sự phải đánh, nói không chừng còn phải dựa vào Mặc Trần.”
“Tinh Tú Viện Tinh Hà là kỳ tài ngút trời, nhưng hắn quá mức tự phụ, hắn còn chưa ý thức được, Tinh Tú Viện đã sớm thoát khỏi sự khống chế của hắn. Trận chiến lần này, Tinh Thần chi trận của Tinh Tú Viện rất có thể sẽ có tác dụng cực kỳ mấu chốt.” Đông Phương Tiểu Nguyệt đứng lên, vươn vai, “Ngươi đưa Mặc Trần đi, cũng coi như là báo đáp ân tình ngày đó hắn đã thu tay.”
Tay Đạo Quân nhẹ nhàng bắn ra, thả bay chú chim sẻ trong tay, xoay người nói: “Ngươi không sợ à?”
“Sợ cái gì?” Đông Phương Tiểu Nguyệt hỏi.
“Lần lên Duy Long Sơn này, lấy sức của mấy đứa trẻ đó, lành ít dữ nhiều.” Đạo Quân trầm giọng nói.
“Chúng ta trước kia, có trận nào là không lành ít dữ nhiều đâu?” Đông Phương Tiểu Nguyệt sâu kín nói, “Mỗi thế hệ, đều cần phải có một đám thiếu niên như vậy, đi khiêu chiến với uy nghiêm đời trước, sau đó mới có thể mở ra một thời đại hoàn toàn mới.”
Đạo Quân lắc đầu mỉm cười: “Ngươi ngược lại là nghĩ rất thoáng.”
Đôi tay Đông Phương Tiểu Nguyệt hợp lại trong tay áo: “Muốn về Học Cung dạy học a.”
Ngọa Long trấn, màn đêm buông xuống.
Trong khách điếm, Giới Tình Bất Giới Sắc rót cho mỗi người một chén rượu.
“Trên sách có đạo, tráng sĩ chịu chết, trước khi lên đường luôn phải uống một ly rượu chặt đầu như vậy.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói.
Chu Chính lắc đầu: “Cái thứ sách đen đủi như vậy, khẳng định là không phải sách của ta.”
Tô Bạch Y giơ chén rượu lên đầu tiên, uống một hơi cạn sạch: “Trong sách nói, mặc kệ là làm chuyện gì, đều cần uống rượu. Ngại gì sống chết, chỉ cần tận hứng.”
“Nói hay lắm!” Phong Tả Quân giơ chén rượu lên, cũng muốn nói gì đó, nhưng ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra câu gì hùng hồn, liền hét lớn một tiếng, “Giết bọn hắn không còn phiến giáp.”
Tạ Vũ Linh cũng uống chén rượu, nhàn nhạt nói: “Hy vọng mọi người đều có thể thuận lợi xuống núi.”
Nam Cung Tịch Nhi giơ chén rượu lên, nhìn về phía Tô Bạch Y: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Tô Bạch Y, Tô Bạch Y sửng sốt: “Sư tỷ, muốn nói gì?”
Nam Cung Tịch Nhi cúi đầu nhìn chén rượu, trầm mặc hồi lâu. Hồi trầm mặc này làm Tô Bạch Y rất căng thẳng, cho rằng những việc mình biết cũng đều bị Nam Cung Tịch Nhi biết hết rồi. Giới Tình Bất Giới Sắc và Chu Chính thì nhìn nhau, mắt đầy sự kích thích. Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh thì vẻ mặt đều mù mờ khó hiểu.
“Thôi vậy.” Nam Cung Tịch Nhi thở dài.
Tô Bạch Y thở phào một hơi.
“Sống sót xuống núi rồi nói.” Nam Cung Tịch Nhi ngửa đầu uống rượu.
“Ta…… ta cũng……” Mặc Trần giơ chén rượu lên.
Phong Tả Quân đoạt lấy ly rượu trong tay Mặc Trần: “Trẻ nhỏ, không được uống rượu.”
Tô Triết từ dưới địa đạo đi lên, sắc mặt căng thẳng: “Đã chuẩn bị xong chưa? Sau núi đã truyền tới tin tức, mấy ngày qua có lẽ Bạch Cực Nhạc đã phát hiện ra gì đó, thủ vệ canh gác còn nghiêm hơn mấy ngày trước nhiều.”
“Được rồi, Tô Triết huynh, chúng ta xuất phát đi.” Tô Bạch Y cầm lấy Quân Ngữ kiếm.
Mọi người nhao nhao đi theo Tô Bạch Y xuống địa đạo, chỉ có Chu Chính vẫn cầm kiếm ngồi trên ghế dài, im lặng không nói gì.
“Sư huynh sao còn không xuống dưới?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.
“Các ngươi lẻn vào từ sau núi, vẫn cần phải có một vài người yểm hộ. Huống hồ, quân tử không được đi quỷ đạo, nếu muốn lên núi, vậy thì đương nhiên phải đi từ cửa chính. Năm đó một mình nhị sư huynh lên núi, đánh cho toàn bộ cao thủ trên núi phải cúi đầu, ta không bằng nhị sư huynh, nhưng ít ra cũng được truyền thừa từ hắn, cũng muốn đi con đường mà hắn từng đi qua.” Chu Chính đứng dậy chậm rãi nói.
“Sư huynh muốn một mình lên núi?” Tô Bạch Y cả kinh.
“Không cần quan tâm tới ta.” Chu Chính cầm kiếm rời đi.
Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói: “Để sư huynh đi đi, đây là niềm kiêu hãnh thuộc về Học Cung quân tử.”
Một lát sau, trước sơn môn của Duy Long Sơn, một giọng người thánh thót vang lên.
“Học Cung ngũ quân tử, Nho Thánh tọa hạ đệ tử Chu Chính.”
“Đến đây bái sơn!”
“Xin chỉ giáo!”
Tất cả đệ tử trên Duy Long Sơn đang ngủ đều phải bừng tỉnh, đệ tử lớn tuổi một chút thì trong lòng dâng lên một sự sợ hãi khó nói thành lời.
Lần trước có một vị Học Cung quân tử lên núi, khuấy Duy Long Sơn đến long trời lở đất.
Mà lần này, lại sẽ mang tới cho bọn họ thứ gì?