Ngày xưa nhị quân tử Nam Ngọc Lâu lên núi, các đại cao thủ trong tam lầu tứ viện của Thượng Lâm Thiên Cung thay phiên lên chặn đường.
Nhưng Thượng Lâm Thiên Cung hôm nay, đã còn rất ít người nguyện vì cái môn phái này mà dốc hết toàn lực.
Chu Chính quân tử chậm rãi lên núi, cầm kiếm vung lên, những đệ tử đứng thủ ở cửa núi đều bị kiếm khí cuốn bay ra ngoài, hắn nhíu mày nói: “Thượng Lâm Thiên Cung bây giờ, đã kém đến thế này rồi sao?”
“Sao quân tử lại lên núi, Học Cung không phải là nơi của người đọc sách à? Chẳng lẽ muốn thay Thượng Lâm Thiên Cung, lên làm thiên hạ đệ nhất?” Trong Thanh Minh Viện, tân nhiệm thủ tọa chậm rãi uống một ngụm trà, “Mặc kệ.”
“Vâng.”
Đệ tử thủ vệ sơn môn bị Chu Chính vung từng kiếm lại từng kiếm bức cho liên tục lui về sau, đệ tử cầm đầu vội la lên: “Sao trên núi vẫn chưa cho người xuống chi viện?”
“Có chút làm người ta thất vọng a.” Chu Chính vung tay, cắm thanh kiếm trong tay xuống đất, ngồi xuống khoanh chân, “Nếu không có ai tới, vậy ta chờ ở chỗ này.”
“Chờ?” Trong Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Hạc nở nụ cười lạnh, “Chẳng qua là một tên thư sinh viết sách của Học Cung, cũng dám nói chuyện cao ngạo với chúng ta như vậy?”
Bạch Long hỏi đệ tử trước mặt: “Người của tứ viện nói thế nào?”
“Thanh Minh Viện đã bế viện không ra, đệ tử Thiên Cơ Viện nói việc thủ vệ sơn môn không phải sở trường của bọn họ, thủ tọa Hình Luật Viện Giới Không bỗng nhiên mất tích, hiện giờ trong viện như cuộn chỉ rối, Tinh Tú Viện nói chưa tới Phàn Trì, thì chưa tới trong trận của bọn họ, bọn họ bất lực.” Đệ tử trả lời.
“Ta đi.” Bạch Long thở dài một tiếng, đi qua đệ tử kia ra ngoài.
Bạch Hạc sửng sốt: “Ca đi?”
“Được đánh một trận với quân tử, cũng thật là may mắn.” Bạch Long bước lên phía trước, đẩy cửa đi ra.
Trước cửa núi, Chu Chính đột nhiên ngẩng đầu.
Một cơn gió mạnh thổi tới.
Bạch Long đứng trước mặt Chu Chính.
Chúng đệ tử rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cúi đầu hành lễ: “Cung nghênh Bạch phó lâu chủ!”
Chu Chính nhìn về phía Bạch Long: “Thì ra là phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu.”
Bạch Long gật đầu nói: “Ta nghe nói văn khí của ngũ quân tử thiên hạ vô song, có kỳ thư lưu truyền hậu thế, vì sao hôm nay lại chọn rút kiếm lên núi, đối nghịch với Thượng Lâm Thiên Cung ta?”
Chu Chính đứng lên, đưa tay rút thanh kiếm trước mặt ra: “Đây là kiếm mà sư huynh ta đưa cho ta vào ngày ta xuống núi, tên là Nghịch Lân.”
“Nghịch Lân chi danh, như sấm bên tai.” Bạch Long trả lời.
“Long chi nghịch lân, xúc chi tất nộ (Rồng có vảy ngược, đụng vào ắt nổi giận), quân tử giận, cũng sẽ rút kiếm chỉ địch.” Chu Chính trầm giọng nói.
“Quân tử lại vì sao mà giận?” Hai tay áo Bạch Long vung lên, một thanh Bạch Ngọc Xích (cây thước đo) dừng trong tay hắn.
“Bởi vì thế đạo này cực ác mà giận, cũng muốn dẹp yên cực ác, làm sáng tỏ thế gian.” Chu Chính lướt người tới, chém một kiếm về phía Bạch Long.
Bạch long vung Bạch Ngọc Xích ra, chạm nhau với Nghịch Lân kiếm, hắn quát khẽ: “Thệ Thủy Kiếm Ý, tới rất hay!”
Chu Chính khẽ cau mày, hắn chém ra kiếm này, đã vận kiếm khí đến đỉnh phong, nhưng khi đụng tới thanh Bạch Ngọc Xích kia, một thân kiếm ý lại như là hòn đá rơi vào biển rộng mênh mông, lặng yên không còn tiếng động. Hắn cầm kiếm muốn lui, lại thấy Bạch Long đánh tới một thước, kiếm khí cuồn cuộn, rõ ràng chính là đạo kiếm khí vừa rồi của mình. Chu Chính vung kiếm chặn lại, lui ra ngoài ba bước.
Người này cũng biết Thệ Thủy Kiếm Ý?
Không, người này bằng một cách nào đó đã hút đi kiếm ý của mình, sau đó lại trả lại cho mình.
Thế gian còn có môn võ công quỷ dị như vậy?
“Võ công rất đặc biệt.” Chu Chính chậm rãi nói.
Bạch Long lắc đầu nói: “Quân tử tán thưởng.”
Chu Chính bỗng nhiên giơ trường kiếm lên, nhắm vào Bạch Long bổ xuống một đạo kiếm khí nữa.
Bạch Long sắc mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng vung Bạch Ngọc Xích lên, hút tất cả kiếm khí vào lần nữa, nhưng chỉ nháy mắt sau trong lòng hắn liền hô một tiếng: Không ổn.
Thì ra, theo đạo kiếm khí của Chu Chính quân tử chém ra, trường kiếm bên hông của những tên đệ tử thủ vệ sơn môn cũng nháy mắt đoạt vỏ bay ra, đi theo đạo kiếm khí kia, tấn công về phía Bạch Long.
Đây chính là cảnh giới thứ ba của Thệ Thủy Kiếm Ý.
Nhất kiếm vi tôn, vạn thủy tương dẫn. Kiếm ý của những kiếm khách xung quanh không đủ thuần túy, kiếm trong tay đều sẽ bị Thệ Thủy Kiếm Ý dẫn theo, thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân.
Bạch Long vội vàng xoay người một cái, tay áo vung lên, một luồng chân khí bao phủ lên cơ thể hắn.
Những thanh trường kiếm đó đụng vào bức tường chân khí, tất cả đều vỡ vụn.
Chu Chính cười: “Ngươi có một lựa chọn vô cùng sai lầm.”
Bạch Long thở dài một tiếng: “Đôi khi, lựa chọn sai lầm cũng là một lựa chọn, vẫn tốt hơn là không còn lựa chọn nào khác.”
“Kiếm trận khởi.” Trường kiếm của Chu Chính vung lên, một tiếng kinh minh vang lên.
Chỉ thấy mảnh kiếm gãy rơi đầy đất dựng lên theo trường kiếm của Chu Chính, cuồn cuộn không ngừng tấn công Bạch Long, Bạch Long vận chân khí lên chống đỡ đám kiếm gãy này, tuy rằng vẫn chưa bị thương, nhưng trong thời gian ngắn vẫn bị vây ở đó.
“Nếu kiếm khí vô dụng, vậy thì chỉ thuần công kích bằng kiếm, ngươi có thể chống cự thế nào?” Chu Chính thấp giọng nói, “Đây là Thiên Vũ kiếm trận ta căn cứ theo Thệ Thủy Kiếm Ý của sư huynh, sáng chế ra.”
“Lấy kiếm gãy làm vật dẫn, uy thế như mưa trên trời rơi xuống. Đúng là rất lợi hại.” Bạch Long tuy bị nhốt trong kiếm trận, nhưng giọng điệu vẫn vô cùng đạm nhiên.
Chu Chính thở hổn hển, Thiên Vũ kiếm trận tuy khí thế phi phàm, nhưng lại cực kỳ hao tổn chân khí, mỗi lần hắn vung kiếm đều ngang với cùng một lúc điều khiển mấy chục thanh kiếm của người khác, trước sau lại vẫn không cách nào trảm phá được bức tường chân khí của Bạch Long, vậy thì nếu chân khí cạn kiệt, hắn sẽ không còn cơ hội.
Sau núi Duy Long Sơn, đám người Tô Bạch Y từ trong mật đạo đi ra. Tô Triết chỉ vào một con đường nhỏ: “Đi từ nơi này lên, là có thể nối thẳng với Thượng Lâm Thiên Cung, các ngươi cầm lệnh bài của Tô thị có thể tránh khỏi thủ vệ, nhưng không thể tránh được một người.”
“Ai?” Tô Bạch Y hỏi.
“Thủ tọa Tinh Tú Viện, Tinh Hà.” Tô Triết thấp giọng nói, “Tiến vào địa giới của Thượng Lâm Thiên Cung, tức là tiến vào Phàn Trì chi trận do Tinh Tú Viện lập xuống, nếu có người đi vào trong trận, thì mặt Phàn Trì phía trên sẽ dao động.”
“Tinh Hà từng tha cho chúng ta một lần.” Phong Tả Quân nghi hoặc nói, “Nếu lần ấy đã không ngăn cản chúng ta, vậy thì lần này lại ngăn cản chúng ta à?”
“Lần ấy có Đạo Quân ở đây, nếu hắn thật sự động thủ, cuối cùng cũng chỉ lưỡng bại câu thương mà thôi.” Tạ Vũ Linh nói, “Hiện giờ đã tới Thượng Lâm Thiên Cung, tình thế không giống trước. Huống hồ, trừ Tinh Hà, còn có sáu gã tinh quan.”
“Người lần trước âm thầm làm hại sư tỷ, là một trong sáu gã tinh quan ấy.” Tô Bạch Y nhớ ra.
“Phàn Trì chi trận, có thể phá.” Mặc Trần bỗng nhiên nói.
Tô Bạch Y sửng sốt: “Phá thế nào?”
Mặc Trần cười nói: “Các vị sư huynh sư tỷ cứ lo vào trận đi là được.”
“Được.” Tô Bạch Y gật đầu nói.
Một nén nhang sau.
Trong Tinh Tú Viện, Tinh Hà đang nhắm mắt đả tọa bỗng nhiên mở mắt.
Phàn Trì chi trận đang bình tĩnh bỗng truyền tới một tia dao động.
Sáu gã tinh quan khác cũng đồng thời mở mắt.
Bọn họ không phải kinh ngạc vì Phàn Trì dao động, bởi tối nay Phàn Trì đã định sẵn là sẽ không tĩnh lặng, nhưng điều bọn họ kinh ngạc là, tia dao động kia nháy mắt đã biến mất.
Một chút gợn sóng cũng không còn.
“Người tới là Đạo Quân à?” Một tinh quan trầm giọng hỏi.