Tinh Hà giơ ngón tay nhẹ nhàng vạch xuống đất, sau đó ấn lên mi tâm mình, một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Cùng lúc đó, Mặc Trần đang đi theo mọi người vào Thượng Lâm Thiên Cung đột nhiên quay đầu lại.
“Làm sao vậy?” Tô Bạch Y hỏi.
“Chư vị sư huynh hãy đi u ngục trước, Mặc Trần phải đi gặp vị tiền bối này một lần.” Mặc Trần thấp giọng nói.
“Chỉ một mình ngươi? Quá nguy hiểm.” Tô Bạch Y lo lắng nói.
“Ta đi theo ngươi.” Phong Tả Quân khiêng đại đao lên vai, “Vị trí đại ca này không thể làm không được, tiểu đạo sĩ ngươi đi đâu?”
“Tinh Tú Viện.” Mặc Trần đi tới phía trước.
Phong Tả Quân bĩu môi: “Cảm giác rất khó giải quyết a.”
Trong Tinh Tú Viện, một tinh quan trầm giọng nói: “Luồng khí tức này cũng không phải Đạo Quân. Khí tức của Đạo Quân trầm hậu sâu xa, còn luồng khí tức này……”
“Còn rất trẻ.” Tinh Hà nhàn nhạt nói.
“Tinh Tú Viện, sao nhìn âm trầm thế này?” Hai người đã sắp chạy tới trước cửa Tinh Tú Viện, Phong Tả Quân ngửa đầu nhìn bảng hiệu, sâu kín nói, “Nhìn như chẳng có ai ở, như là nơi ma ở vậy.”
“Láo xược!” Một tinh quan quát khẽ, giơ một ngón tay.
“Ầm” một tiếng, Phong Tả Quân chỉ cảm thấy một luồng chân khí bất thình lình tấn công tới, vội vàng vung đao chặn lại, gan bàn tay bị chấn động đến mức tê dại. Hắn nhìn khắp mọi nơi, lại không nhìn thấy đối thủ đâu: “Thật tà môn.”
Tên tinh quan kia quát khẽ: “Hai người này lại dám lớn mật như thế, trực tiếp bước vào trong tâm trận, Tinh Tú Viện ta thật sự dễ ức hiếp như vậy sao?” Nói xong, tinh quan kia lại giơ ra một chưởng, nặng nề áp xuống.
Mặc Trần ngẩng đầu, giơ một chỉ lên trời.
Tay của tinh quan liền khựng lại giữa không trung, dùng hết toàn lực cũng không thể ép xuống.
Tinh Hà nhẹ nhàng vung tay lên, hất tay tên tinh quan kia ra, hắn cau mày, lẩm bẩm nói: “Đứa nhỏ này……”
Mặc Trần xoay đầu, nhìn sang hướng bên trái mỉm cười: “Chào tiền bối.”
Phong Tả Quân cảm giác sau lưng lạnh toát: “Mặc Trần, ngươi đang nói chuyện với ai đó, ngươi đừng làm ta sợ nha.”
Mặc Trần lui đến bên cạnh Phong Tả Quân: “Phong đại ca, hiện giờ chúng ta đã ở trong tâm của Phàn Trì chi trận, ở chỗ này, tuy chúng ta không nhìn thấy chư vị tinh quan, nhưng các vị tinh quan lại nhìn rất rõ hành tung của chúng ta.”
“Địch trong tối ta ngoài sáng, vậy không phải là rất bị động à?” Phong Tả Quân sửng sốt.
Tinh Hà nhẹ nhàng vung tay áo, cửa lớn của Tinh Tú Viện chậm rãi mở ra.
Da gà toàn thân Phong Tả Quân tức khắc nổi lên, hắn thấp giọng nói: “Thật đúng là gặp quỷ. Nhìn ta có vẻ rất lớn gan, nhưng chỉ trong giới hạn đối người thôi. Thật ra ta rất sợ quỷ……”
“Vào đi thôi.” Mặc Trần cười đi vào.
“Khoan khoan khoan đợi ta!” Phong Tả Quân hét lớn một tiếng, lập tức đi theo.
Trong Thượng Lâm Thiên Cung, đám người Tô Bạch Y dưới sự dẫn dắt của Giới Tình Bất Giới Sắc đang chạy tới hướng u ngục. Bây giờ đã là đêm khuya, trên đường cũng không có nhiều đệ tử tuần tra lắm, bọn họ chẳng qua chỉ mấy nhún người mấy cái đã tiếp cận được u ngục. Nhưng cửa u ngục, lại có rất nhiều đệ tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu thủ vệ. Mọi người vội vàng dừng lại.
“Làm sao bây giờ? Giết thẳng vào à?” Nam Cung Tịch Nhi vội la lên.
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, chiến lực của những người này cũng không tầm thường đâu, để ta lên trước thử xem có thể dụ bọn họ đi không.” Giới Tình Bất Giới Sắc quay đầu nói với Tạ Vũ Linh, “Phiền Tạ huynh đệ diễn với ta một vở kịch.”
“Được.” Tạ Vũ Linh gật đầu nói.
Một lát sau, Giới Tình Bất Giới Sắc điểm chân một cái lướt tới trước cửa u ngục, quát lớn: “Mấy tên phế vật Phù Sinh Túy Mộng Lâu các ngươi, có người đến cướp ngục, sao còn đứng canh ở đây như lũ ngốc vậy!”
Đệ tử cầm đầu nhíu mày, rút trường kiếm bên hông ra, cả giận nói: “Ai dám lớn tiếng ồn ào ở chỗ này!”
“Là ta. Hình Luật Viện, Giới Tình Bất Giới Sắc.” Giới Tình Bất Giới Sắc đi tới phía trước, thấy rõ mặt tên đệ tử trước mặt, “Thì ra là Bạch Hiểu sư huynh của Phù Sinh Túy Mộng Lâu a! Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi là ta lỡ lời, xin sư huynh thứ lỗi.”
Bạch Hiểu buông trường kiếm xuống: “Thì ra là tên hòa thượng ngươi. Lấy đâu ra người cướp ngục, hô loạn cái gì?”
Giới Tình Bất Giới Sắc lắc lắc tay áo rách: “Sao lại không có ai! Tay áo của ta còn bị tên kia dùng kiếm chém đứt đây.”
Bạch Hiểu mù mờ liếc mắt nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc một cái: “Ta cảm thấy tên hòa thượng ngươi đang cố ý tới tìm ta gây chuyện, nơi này không phải Hình Luật Viện của ngươi, bớt làm càn đi.”
“Tạ gia tam công tử Tạ Vũ Linh ở đây, mau mau thả thất thúc ta ra!” Cách đó không xa, Tạ Vũ Linh phóng tới, cao giọng hô với mọi người.
“Chính là gia hỏa này.” Giới Tình Bất Giới Sắc bước ra, “Ya! Tiểu thất phu! Thượng Lâm Thiên Cung ta cao thủ nhiều như mây, há lại để cho một tên tiểu bối làm càn ở đây!” Hắn đánh một chưởng về phía Tạ Vũ Linh, Tạ Vũ Linh vung quạt cản lại, lại bị một quạt đánh vào ngực, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, ngã lăn quay bên cạnh Bạch Hiểu.
Bạch Hiểu sửng sốt, tuy hắn không thích tên hòa thượng của Hình Luật Viện này, nhưng cũng có chút hiểu biết đối với võ công của hắn, người vừa tới vậy mà có thể đả thương hòa thượng này dễ như trở bàn tay, xem ra thực lực không thể khinh thường. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi là cùng một bọn với Chu Chính quân tử đang lên núi?”
Bạch Hiểu vừa nói xong câu đó, Giới Tình Bất Giới Sắc nằm dưới đất lại nôn ra một ngụm máu tươi, Bạch Hiểu sợ tới mức lui sang bên cạnh một bước.
“Chu quân tử chính là ngũ sư huynh của ta.” Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng vung quạt xếp, sâu kín nói, “Ta xem ai dám cản ta!”
“Ta liều mạng với ngươi!” Giới Tình Bất Giới Sắc bỗng nhiên nhảy dựng lên, một chưởng đánh lùi Tạ Vũ Linh, sau đó đuổi theo, hô lớn, “Bạch Hiểu sư huynh, một mình ta không phải đối thủ của hắn, mau dẫn theo người của ngươi đuổi hắn với ta.”
Bạch Hiểu liếc mắt nhìn những người sau lưng, do dự một lát sau đó phất tay nói: “Sáu người các ngươi ở lại trông chừng u ngục, những người khác theo ta.”
Tạ Vũ Linh mỉm cười, điểm chân một cái, lập tức quay đầu chạy. Đám người của Phù Sinh Túy Mộng Lâu thì dưới sự dẫn dắt của Bạch Hiểu, đuổi theo Giới Tình Bất Giới Sắc. Nhưng khi đám người Bạch Hiểu chạy, lại bị Giới Tình Bất Giới Sắc cố tình ngã làm kéo chậm bước chân.
Bạch Hiểu vội la lên: “Hòa thượng ngươi trở nên yếu như vậy từ bao giờ?”
Giới Tình Bất Giới Sắc cười khổ nói: “Thực lực của người này thật sự là quá mức kinh khủng!”
Tô Bạch Y cười nói: “Hòa thượng này còn rất biết diễn kịch, nhưng mà đám người Phù Sinh Túy Mộng Lâu kia cũng thật đần, chỉ đơn giản như vậy đã bị gạt đi.”
Nam Cung Tịch Nhi cầm kiếm muốn tiến lên, nhưng mới đi được ba bước, đã lập tức ngừng lại.
“Làm sao vậy?” Tô Bạch Y hỏi.
Nam Cung Tịch Nhi xoay người, áo tím trên người bay lên, nàng nhìn người trước mặt: “Là ngươi.”
Người vừa tới cười nói: “Ta nhớ chúng ta chưa từng gặp mặt.”
Tô Bạch Y cũng xoay người, sửng sốt: “Bạch Hạc?”
Bạch Hạc nhìn qua Tô Bạch Y: “Xem ra ngày hôm đó, các ngươi đứng trên Ác Ma thành đã thấy ta. Vậy nếu đã thấy ta, thì hẳn là cũng biết.”
“Các ngươi, không phải đối thủ của ta.”