Phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Hạc.
Thực lực đủ để sánh cùng thủ tọa của tứ viện.
Ngày đó dưới Ác Ma thành, một mình Bạch Hạc độc chiến với Cửu Ác của Ác Ma thành, hơn nữa còn phá Mê Vụ chi trận của Yến Tiểu Đường, mãi cho tới cuối cùng kiếm tiên Tức Mặc Hoa Tuyết ra tay, mới đánh đuổi được hắn.
Tô Bạch Y nở nụ cười khổ: “Sư tỷ a, vận khí của chúng ta thật đúng là không tốt lắm a……”
Nam Cung Tịch Nhi rút Lương Nhân kiếm ra: “Nào có cái gì là vận khí tốt hay không tốt? Ai cản đường, cứ đánh là được. Ngươi lui sang một bên trước.”
Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Sư tỷ, ta cũng có thể đánh.”
“Ngươi là át chủ bài cuối cùng của chúng ta.” Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói, “Mà, mục đích của thế cờ này vốn chính là nhằm vào ngươi, nếu thấy cục diện không ổn, ngươi đừng quan tâm chúng ta, cần phải lập tức chạy trốn. Ta biết ngươi tìm được cách sử dụng sức mạnh kia, nhưng tuyệt đối không phải để sử dụng lúc này.”
“Sư tỷ cẩn thận.” Tô Bạch Y chỉ có thể lui sang một bên.
Bạch Hạc vung tay áo lên, chân khí xung quanh lưu chuyển, đúng là “Du Vân Vô Ý” ngày ấy hắn dùng ở Ác Ma thành, hắn nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi: “Dung mạo cô nương thật xinh đẹp.”
“Học Cung, Nam Cung Tịch Nhi, xin chỉ giáo.” Nam Cung Tịch Nhi chém một kiếm về phía Bạch Hạc.
Bạch Hạc nghiêng người tránh, cười nói: “Thì ra là thánh nữ của Thiên Môn Thánh Tông, năm đó sư huynh ngươi từng vì ngươi mà đánh một trận lên núi, thật đáng tiếc ngày đó ta không ở trên núi.”
“Kiếm pháp của ta được truyền từ sư huynh ta, đánh cùng ta, cũng thế.” Nam Cung Tịch Nhi nháy mắt dồn kiếm ý đến đỉnh phong, nhảy lên cao sau đó bổ xuống một kiếm.
Tuy rằng cùng là Thệ Thủy Kiếm Ý, nhưng kiếm pháp của Nam Cung Tịch Nhi và Chu Chính lại không giống nhau, Chu Chính lấy hai chữ quân tử làm kiếm, mỗi một lần xuất kiếm đều như tên của hắn, Chu Chính (Zhou Zheng = nghiêm chỉnh, đứng đắn), nhưng kiếm của Nam Cung Tịch Nhi lại là đại khai đại hợp, cực kỳ bá đạo hung mãnh.
“Thệ Thủy Kiếm của ngươi, dường như có mưa rơi, nhưng chỉ như mưa xuân của Tiền Đường Thành chúng ta, mỏng mỏng nhẹ nhẹ, quá mức ôn hòa.” Ngày xưa Nam Ngọc Lâu đã đánh giá kiếm pháp của Chu Chính như vậy.
“Nhị sư huynh, còn ta thì sao?” Lúc đó Nam Cung Tịch Nhi mới chỉ cao hơn thanh kiếm một chút hỏi.
“Đây cũng thật giống như là lũ lụt xông vào miếu Long Vương a……” Nam Ngọc Lâu nhìn quần áo trên người mình bị Nam Cung Tịch Nhi chém đến rách tươm, bất đắc dĩ nói.
Đã qua nhiều năm như vậy, kiếm của Nam Cung Tịch Nhi cũng vẫn không thay đổi.
Ngày xưa nàng từng một mình cầm kiếm lên Không Tẫn Lâu nhìn sông, thấy sông lớn trút ra biển, nổi hứng vung kiếm, “Thệ Thủy nên là như thế”, từ ngày ấy, nàng càng thêm kiên định với kiếm ý của mình.
“Sông lớn chảy về đông, đổ ra không quay lại, đây chính là Thệ Thủy của ta!”
Một kiếm bổ xuống.
Áo dài của Bạch Hạc bay tán loạn, hắn kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn.
Chân khí hộ thể xung quanh hắn bắt đầu xoay tròn điên cuồng, rốt cuộc cũng không giữ được Du Vân Vô Ý tiêu sái thoải mái kia nữa, thậm chí nó bắt đầu cuốn theo đạo kiếm khí kia cắn ngược lại mình. Hắn vội vàng phất tay áo thu hồi chân khí, sau đó đánh một chỉ về phía Nam Cung Tịch Nhi.
Chỉ pháp của hắn tuy rằng rất giống Tiên Nhân Chỉ Lộ của Bạch Cực Nhạc, nhưng cũng chỉ là giống, không thể trực tiếp phá vỡ kiếm khí của Nam Cung Tịch Nhi, mà chỉ là dùng ra một đạo kiếm khí.
“Thì ra ngươi cũng là người dùng kiếm.” Trường kiếm của Nam Cung Tịch Nhi vung lên, vững vàng đáp xuống đất.
Bạch Hạc thì lui về sau ba bước, hắn trầm giọng nói: “Kiếm pháp của cô nương, cũng mạnh hơn so với tưởng tượng của ta.”
Tô Bạch Y đứng xem một bên cũng cực kỳ kinh ngạc, từ sau khi uống xong Hoàng Tuyền Tửu đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy sư tỷ xuất kiếm, tuy biết sư tỷ mạnh lên, cũng không nghĩ đã mạnh tới mức độ này.
“Trong tay ngươi không có kiếm, chỉ dựa vào kiếm ý trên ngón tay, thì không phải đối thủ của ta.” Nam Cung Tịch Nhi nhàn nhạt nói.
“Cô nương, nói lời ấy còn hơi sớm.” Bạch Hạc giơ một chưởng, “Ai nói ta không có kiếm?”
Nam Cung Tịch Nhi khẽ cau mày, Tô Bạch Y mở to hai mắt.
Trong tay Bạch Hạc thật sự xuất hiện một thanh kiếm, lại là ngưng kết từ chân khí thành, một thanh khí kiếm trong suốt.
“Tuy rằng là địch, nhưng vẫn không thể không nói một câu.” Nam Cung Tịch Nhi lùi về sau một bước, “Xem thế là đủ rồi.”
“Mãi không thể tìm được kiếm hợp, không bằng tự thân làm kiếm.” Bạch Hạc lướt ra một bước, khí kiếm trong tay đánh về phía Nam Cung Tịch Nhi.
Nam Cung Tịch Nhi vung kiếm chặn lại, gan bàn tay bị chấn hơi tê, lùi về sau ba bước, lại trả lại một kiếm.
Khí kiếm của Bạch Hạc, mạnh ở chỗ hư ảo, dưới tình thế đêm tối thế này rất khó nắm bắt được.
Mà Thệ Thủy Kiếm Ý của Nam Cung Tịch Nhi, thì mạnh ở chỗ nó có mặt ở khắp nơi, ba thước xung quanh hai người, toàn bộ đều bị kiếm khí cuồn cuộn bao trùm.
Trong giây lát hai người đã đánh mấy chục hiệp, Tô Bạch Y đứng một bên nhìn đến hoa cả mắt, mà bên kia những đệ tử ở lại thủ u ngục cũng đã phát hiện ra động tĩnh bên này, đồng loạt rút kiếm đuổi lại đây.
“Bạch phó lâu chủ!” Có đệ tử la lớn.
“Canh giữ cửa u ngục, đừng tới đây!” Bạch Hạc khẽ quát một tiếng, khí kiếm trong tay đột nhiên giơ lên, đánh úp về bả vai Nam Cung Tịch Nhi. Phần áo vai của Nam Cung Tịch Nhi nháy mắt bị kiếm khí cuốn nát, nhưng đồng thời, Lương Nhân kiếm của nàng đã chém đứt khí kiếm của Bạch Hạc.
Bạch Hạc nôn ra một ngụm máu tươi.
“Khí kiếm của ngươi tuy mạnh, nhưng cực kỳ hao tổn chân khí.” Nam Cung Tịch Nhi thu kiếm lùi ra sau, trên trán đã thấm đầy mồ hôi.
“Thật à?” Bạch Hạc nở nụ cười lạnh, nhẹ nhàng phẩy tay áo một cái, bỗng nhiên biến mất tại chỗ, lại có ba con tiên hạc từ chỗ hắn vừa đứng bay lên.
“Huyễn thuật?” Tô Bạch Y sửng sốt.
“Chẳng qua là quỷ đạo.” Nam Cung Tịch Nhi nở nụ cười lạnh.
“Võ học, vốn chính là quỷ đạo.” Bạch Hạc hiện ra sau lưng Nam Cung Tịch Nhi, giơ ngón tay điểm vào hông nàng, “Kết thúc.”
Nam Cung Tịch Nhi hờ hững xoay người, một kiếm chém Bạch Hạc thành hai nửa.
Thân hình Bạch Hạc lại lần nữa biến thành hai con tiên hạc, bay lên trời, biến mất trong không trung, mà Bạch Hạc thật sự lại xuất hiện cách đó ba thước, hắn nhíu mày nói: “Chân khí hộ thể của Nam Cung cô nương, lợi hại hơn so với tưởng tượng của ta một chút.”
“Ta không chỉ là Học Cung đệ tử, mà còn là truyền nhân của Thiên Môn Thánh Tông, cữu cữu ta có một môn võ công, rất nổi tiếng, ngươi nhất định đã từng nghe tới.” Nam Cung Tịch Nhi nhún chân.
Một luồng áp lực cường đại từ trên trời đè thẳng xuống, ép cho Bạch Hạc phải cúi đầu!
Thiên Tử Thùy Thủ!
Tầng cao nhất trên Phù Sinh Túy Mộng Lâu, cửa sổ bỗng nhiên mở ra.
Bạch Cực Nhạc giơ một thanh trường kiếm lên, một con tiên hạc bay lên trời, kẹp lấy thanh trường kiếm này.
“Đi đi, có lẽ hắn cần phải có một thanh kiếm.” Bạch Cực Nhạc nhàn nhạt nói.
Tiên hạc xoay người trên không trung một cái, sau đó vỗ cánh bay đến chỗ u ngục, ném thanh trường kiếm kia xuống.
Trường kiếm bất ngờ rơi xuống đất, cắm trước mặt Bạch Hạc.
Trên chuôi thanh trường kiếm có khắc một con bạch hạc đang giương cánh bay lên, giống y như con tiên hạc vẽ trên trường bào của hắn.
Bạch Hạc sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Phù Sinh Túy Mộng Lâu ở phía xa, hơi cúi đầu: “Đa tạ lâu chủ.”
“Ngươi có một thanh kiếm thật.” Nam Cung Tịch Nhi trầm giọng nói.
“Vậy, nghiêm túc đánh lại một trận đi.” Bạch Hạc rút trường kiếm ra, thân hình nháy mắt biến mất.