Quân Hữu Vân

Chương 191: Đồng Quy



Nam Cung Tịch Nhi lại lần nữa vung kiếm, đồng thời nhắm hai mắt lại.

Sau khi Bạch Hạc cầm được Vũ Hạc kiếm, kiếm pháp trở nên càng thêm sắc bén, tốc độ, hơn nữa khi xuất kiếm còn phối hợp với huyễn thuật của mình, thế cho nên mỗi lần hắn ra tay lại càng thêm khó nắm bắt. Cho nên Nam Cung Tịch Nhi nhắm hai mắt lại, chỉ dùng kiếm khí để phán đoán vị trí của đối phương.

Những thứ thấy trước mắt, chính là thứ dễ dàng gạt người nhất.

Nhưng mắt không nhìn, cũng đưa mình vào thế nguy hiểm cực lớn.

Chẳng qua chỉ một lát sau, trên người Nam Cung Tịch Nhi đã nhiều thêm vài vết kiếm.

Tô Bạch Y sờ viên thuốc trong túi gấm, có chút do dự, đúng như lời sư tỷ nói, đây chính là át chủ bài cuối cùng của bọn họ, nếu sử dụng quá sớm sẽ đưa bọn họ vào thế bị động, nhưng nếu còn không ra tay……

Lúc này, Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên mở mắt, nàng đột nhiên chém một kiếm lên trên không.

Bạch Hạc vừa mới nhảy lên, đang lơ lửng giữa không trung, thân hình rất khó khống chế, mà Nam Cung Tịch Nhi đợi lâu như vậy, chính là đang đợi giờ khắc này.

Đang đợi một kiếm tất thắng này!

“Được!” Bạch Hạc cười nói, vung xuống một kiếm.

Kiếm chiêu của Bạch Hạc vừa rồi cực kỳ nhẹ nhàng phiêu dật, nhưng đạo kiếm khí lần này thì ngược lại, trở nên vô cùng bá đạo.

Khi hắn còn nhỏ có họ nhưng không tên, đi theo Bạch Cực Nhạc ngao du thế gian, thấy bạch hạc vỗ cánh bay trên Kính Hồ, từ đó bắt đầu si mê loài thần điểu nổi bật, bất phàm này. Hạc, là chim của tiên cung, vỗ cánh bay lên, đó chính là phong thái của tiên nhân.

Mà tiên hạc thật sự, bay lượn vạn dặm, ngao du ngàn năm, vốn nên bễ nghễ nhân gian. Không thua gì rồng.

Nam Cung Tịch Nhi cũng thay đổi kiếm thế, Thệ Thủy Kiếm Ý cuồn cuộn vô biên bỗng nhiên tiêu tán vô tung, cuối cùng tụ lại trên Lương Nhân kiếm, sau đó cả người cả kiếm đều biến mất.

“Đây…… đây là!” Tô Bạch Y kinh hãi nói.

Bạch Hạc cũng mở to hai mắt, hắn chậm rãi đáp xuống, cắm thanh kiếm trong tay xuống đất, trầm ngâm một lát sau đó cười nói: “Luôn muốn chính mắt nhìn thấy kiếm chiêu thiên hạ nhất tuyệt này, vốn tưởng rằng người ấy chết, thì cuộc đời này cũng không còn cơ hội.”

Lương Nhân kiếm vòng trên không trung đáp xuống sau lưng Bạch Hạc, thân hình Nam Cung Tịch Nhi cũng nặng nề đáp xuống, nàng giơ tay lên, một cánh hoa không biết bay từ nơi nào tới trên tay nàng, nàng cười nói: “Ta cũng đang đợi cơ hội này a.”

Tô Bạch Y vội vàng chạy tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, vội la lên: “Sư tỷ, ngươi sao rồi!”

Nam Cung Tịch Nhi miễn cưỡng nở nụ cười: “Còn tạm, chưa chết được.”

Bạch Hạc cúi đầu, nhìn vết máu trước ngực mình lan ra từng chút một, hắn cúi đầu nói: “Ta cho rằng ta đã nhìn thấu Thệ Thủy kiếm của ngươi, lại không nghĩ rằng vẫn còn một thức Vụ Lý Khán Hoa. Trận này, chúng ta ngang tay.”

Nam Cung Tịch Nhi trả lời: “Kiếm pháp của ngươi không tồi.”

Bạch Hạc xoay người: “Chỉ tiếc hôm nay, không phải so kiếm, mà là phải phân sinh tử.” Hắn giơ tay ra, lại cầm Vũ Hạc kiếm lên.

Tô Bạch Y nhặt Lương Nhân kiếm dưới đất lên, chắn phía trước sư tỷ.

“Ta đã quan sát ngươi rất lâu, võ công rất yếu.” Bạch Hạc khẽ nhíu mày, “Ngày ấy ngươi làm thế nào mà đả thương được lâu chủ?”

Tô Bạch Y liếm môi, vẫn đang do dự có nên ăn viên thuốc kia vào hay không.

Lúc này Bạch Hạc cầm kiếm chậm rãi đi tới, chỉ là vừa mới bước ra ba bước, đôi mắt bỗng nhiên đóng lại, nghiêng người ngã lật xuống đất, vậy mà đã ngất rồi. Tô Bạch Y thở phào nhẹ nhõm: “Làm ta sợ muốn chết.”

Đám đệ tử thủ vệ u ngục thấy Bạch Hạc ngất xỉu, lập tức cầm kiếm chạy lại.

Tô Bạch Y muốn tiến về phía trước đánh một trận, lại nghe thấy Nam Cung Tịch Nhi nằm dưới đất kinh hô: “Cẩn thận!”

“Sư tỷ yên tâm, những tên tiểu nhân vật này……” Tô Bạch Y còn chưa nói xong, đã nhận thấy có một bóng xám bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh mình, hắn vội vàng vung kiếm, cũng đã không còn kịp rồi, người nọ xuyên qua bên cạnh hắn, cõng Nam Cung Tịch Nhi dưới đất lên, sau đó chạy như điên về phía trước.

“Dừng lại!” Tô Bạch Y gầm lên một tiếng, rút kiếm đuổi theo.

Khinh công Tẩu Mã Quan Hoa của Tô Bạch Y được truyền từ Tạ Khán Hoa, thân pháp cực nhanh, nhưng người nọ lại càng nhanh hơn, cho dù cõng thêm một Nam Cung Tịch Nhi, trước sau vẫn có thể duy trì khoảng cách bảy bước với Tô Bạch Y.

Đuổi theo được chừng một nén nhang thời gian, người nọ đi tới trước một tòa lầu, cõng Nam Cung Tịch Nhi nhún người nhảy vào bên trong, Tô Bạch Y không chút do dự gì, cũng lập tức theo vào. Nhưng vừa bước vào lầu, người nọ đã mất tung tích. Tô Bạch Y dừng bước chân, bắt đầu quan sát kỹ lưỡng phối cảnh bên trong tòa lầu này.

Chỉ thấy trong lầu được trang trí cực kỳ xa hoa, có thể thấy giá nến bằng vàng được bày khắp nơi, mà trước mặt hắn, lại là một cái hồ rất lớn, trong hồ đầy hơi nước, Tô Bạch Y hít hít, ngửi thấy một mùi thuốc nhàn nhạt.

“Là ai giả thần giả quỷ! Người các ngươi muốn tìm không phải ta sao, nhằm vào sư tỷ ta làm cái gì?” Tô Bạch Y đặt tay lên chuôi kiếm, cao giọng nói.

“Ngươi vì sao lại yếu như vậy?” Có một giọng nói bỗng nhiên vang lên, nhưng lại là từ bốn phương tám hướng trong lầu truyền đến, Tô Bạch Y căn bản không có cách nào nghe ra vị trí của hắn.

Tô Bạch Y sửng sốt: “Ta yếu hay không yếu liên quan gì tới ngươi!”

“Tóm lại là làm người ta có chút thất vọng.” Một người trẻ tuổi từ trong góc lầu đi ra.

Tô Bạch Y vội vàng rút kiếm: “Sư tỷ của ta đâu?”

Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Có vẻ ngươi rất quan tâm tới sư tỷ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không tò mò, ngươi vừa đến nơi nào à?”

“Vì sao ta phải tò mò?” Tô Bạch Y không rõ ý.

Người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng lắc đầu: “Sư tỷ ngươi trúng một kiếm tất sát của Bạch Hạc, nếu không kịp thời cứu chữa, thì cuộc đời này của nàng e là chỉ có thể sống trên giường bệnh.”

“Ý của ngươi là, ngươi đem sư tỷ đi, là để chữa thương cho nàng?” Tô Bạch Y nghi ngờ nói.

“Thương thế như vậy, ta cũng không chữa được, nhưng sư phụ ta có thể.” Người trẻ tuổi kia xoay người, hơi nước trên hồ thuốc dần dần tan đi, bên hồ thuốc có một chiếc giường, Nam Cung Tịch Nhi nằm đó, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt có chút thống khổ. Một nam tử trung niên mặc áo dài, tóc thả rối tung, giơ tay nhẹ nhàng mà ấn vào trán Nam Cung Tịch Nhi, vẻ mặt thống khổ của Nam Cung Tịch Nhi mới từ từ dịu xuống.

Tô Bạch Y vội vàng tiến lên trước, cảnh giác nhìn nam tử trung niên trước mặt.

Trực giác nói cho hắn, tuy nam tử này đang chữa thương cho sư tỷ, nhưng người này tuyệt đối không phải là bằng hữu của mình, hơn nữa người này còn rất đáng sợ.

Đặc biệt là lúc nam tử này thu tay, quay đầu nhìn về phía hắn.

Tô Bạch Y cảm giác cơ bắp toàn thân mình nháy mắt đều căng lên.

Nam tử chậm rãi hỏi: “Tô Bạch Y?”

“Đúng vậy.” Tay Tô Bạch Y không tự chủ được phải cầm kiếm.

Nam tử nhàn nhạt cười: “Ta là Ninh Thanh Thành.”

Tô Bạch Y cả kinh, đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung, Ninh Thanh Thành!

Sau trận chiến tiêu diệt Ma tông ấy, được xếp đệ nhất Thiên Võ Bảng Ninh Thanh Thành!