“Trận pháp này rất lợi hại à?” Phong Tả Quân dạo qua một vòng, nhìn sáu người ngồi khoanh chân.
“Bắc Đẩu Thất Thần tạo thành Phàn Trì chi trận, phạm vi lớn nhất, có thể bao toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung vào trong. Mà phạm vi của Lục Quái trận tuy không lớn như vậy, nhưng lại được xưng là trận pháp vững chắc nhất thế gian.” Mặc Trần quay đầu nhìn về phía Tinh Hà, “Sáu quẻ xuất ra, thần tiên khó đi.”
“Bảy người có trận của bảy người, sáu người có trận của sáu người, hai người cũng có trận của hai người. Trận không có cao thấp, có cao thấp là ở khả năng của trận sư.” Tinh Hà nhàn nhạt nói.
Tinh Thần cười lạnh: “Thủ tọa có niềm tin, có thể lấy khả năng của một người, thắng sáu người chúng ta?”
“Tinh Tú Viện chúng ta được xưng là tinh tượng và toán học thiên hạ đệ nhất, sao toán học của ngươi lại kém như vậy?” Tinh Hà nhẹ nhàng nâng tay, “Bên chúng ta, rõ ràng có ba người.”
“Ba người?” Tinh Thần vung tay lên, “Chỉ bằng bọn họ?”
Theo cái phất tay của Tinh Thần lần này, Phong Tả Quân và Mặc Trần đồng thời cảm giác có một luồng áp lực cường đại từ trên trời giáng xuống, Phong Tả Quân trực tiếp quỳ một gối xuống đất, hắn lấy trường đao chống đất, mới miễn cưỡng làm mình không quỳ rạp xuống. Mà bên kia, đạo bào của Mặc Trần bay lên, hắn vẫn đứng đó, nhưng mặt cũng đã đỏ bừng, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán lăn xuống. Chỉ có Tinh Hà mặt vẫn không đổi sắc, tựa hồ tất cả những việc Tinh Thần làm đều không liên quan tới hắn.
“Muốn đối phó với thủ tọa đúng là cần phải tốn chút sức lực, nhưng hai người trẻ tuổi này, ở trong Lục Quái chi trận, muốn giết bọn hắn, lại dễ như trở bàn tay……” Tinh Thần mới nói được một nửa, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hắn khẽ nhíu mày, lộ ra vài phần kinh ngạc, “Ồ?”
“Đùa cái gì vậy? Về sau ta chính là nam nhân đệ nhất của Học Cung! Bộ dạng yếu ớt này mà bị Tạ Vũ Linh nhìn thấy, khéo sẽ bị cười chết mất.” Tay phải Phong Tả Quân dùng sức chống đao, dùng hết toàn lực làm mình đứng lên lần nữa, hắn có thể cảm nhận được trong tay sáu gã tinh quan kia tựa như có nắm một sợi xích, mà chính sợi xích này đang trói buộc thân thể hắn, ép hắn xuống, chỉ cần thoát sợi xích vô hình này, là hắn có thể vung đao.
Mặc Trần thấp giọng gọi: “Phong đại ca.”
Phong Tả Quân cảm giác răng mình sắp phải nghiến gãy, nhưng vẫn dùng giọng điệu hờ hững nói: “A, tiểu Mặc Trần, ngươi không sao chứ. Yên tâm, chỉ cần chịu thêm một lát, là ta có thể đánh ngã những người này.”
Tinh Thần đột nhiên hỏi: “Người trẻ tuổi dùng đao kia, ngươi tên là gì?”
Phong Tả Quân khiêng đao lên: “Hỏi tên của bản đại gia làm gì?”
Tinh Thần ngẩng đầu lên: “Bởi vì ta cảm thấy, ngươi là một người sắp chết đáng để lại tên họ.”
“Ha ha ha ha ha, muốn ta chết không dễ dàng như vậy đâu. Nhưng mà tên của ta, ta có thể nói cho ngươi.” Phong Tả Quân vung mạnh đao tới phía trước, “Học Cung, Phong Tả Quân!”
“Thì ra là Phong gia thiếu chủ.” Tinh Thần gật đầu.
“Toán học của ngươi không ổn, lỗ tai cũng có vấn đề à? Ta nói ta là, Học Cung Phong Tả Quân!” Phong Tả Quân vọt một chân lên trước, “A a!”
Dưới tiếng gầm này xiềng xích trói buộc hắn, nháy mắt như nứt toạc, Phong Tả Quân bước ra một bước, sau đó lao như điên về phía Tinh Thần, trường đao giơ lên, chém xuống.
Đại Phong thức · Vân Long Phong Hổ!
“Đông” một tiếng, trường đao nặng nề nện xuống đất, bóng người Tinh Thần lại biến mất vô tung vô ảnh, Phong Tả Quân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, sáu người kia không biết từ khi nào đã rời khỏi đó một trượng.
“Đáng chết.” Phong Tả Quân tức giận chửi một tiếng.
Tay áo của Tinh Thần vung lên, Phong Tả Quân cầm đao bay ngược ra ngoài, may mắn được Tinh Hà nhảy lên, giơ tay đỡ lại.
“Làm tốt lắm.” Tinh Hà nhàn nhạt nói.
“Không thể đánh hẳn hoi chút à? Làm nhiều trò huyễn hoặc như vậy làm cái gì?” Phong Tả Quân bất mãn nói.
“Ngươi nói đúng.” Tinh Hà đặt Phong Tả Quân xuống đất, nói với Mặc Trần, “Nên phá trận rồi.”
Mặc Trần gật đầu: “Xin tuân lệnh thủ tọa.”
Tinh Hà đi tới bên cạnh Mặc Trần, đặt bàn tay lên vai Mặc Trần.
Mặc Trần chắp tay trước ngực, quát khẽ: “Song Long chi trận, khởi!”
Tinh Thần sửng sốt, kinh hô: “Song Long chi trận!”
Phong Tả Quân cũng kinh ngạc quay đầu, bởi vì sau lưng Tinh Hà và Mặc Trần, có hai đạo chân khí màu vàng và tím kết lại thành hình rồng, hai đạo chân khí đánh về phía sáu gã tinh quan, sáu gã tinh quan đồng thời vung tay áo, Lục Quái chi hình hiện lên, chống lại hai đạo chân khí kia.
Phong Tả Quân vỗ miệng: “Tiểu Mặc Trần a, về sau khi ta dùng Đại Phong thức Vân Long Phong Hổ, ngươi có thể hóa cho ta một con rồng bay ra như vậy không, vậy thì ta chỉ cần xuất một đao, đừng nói cha ta, ngay cả Mạc thành chủ gặp ta cũng phải cúi đầu a.”
“Phong đại ca, chuyện này không thành vấn đề.” Gân xanh trên trán Mặc Trần nổi lớn, “Nhưng bây giờ không phải lúc nói những chuyện này.”
“Hiểu rồi hiểu rồi.” Phong Tả Quân xoay người, “Bây giờ ta vung đao, chắc là bọn họ không ngăn được chứ?”
Tinh Hà lắc đầu nói: “Không thể vọng động. Chúng ta còn chưa thắng.”
Tinh Thần thở nhẹ ra một hơi: “Đứa bé này không hổ là đệ tử của Đạo Quân, vậy mà có thể phát động Song Long chi trận cùng thủ tọa ngươi. Chỉ tiếc Lục Quái chi hình, thần tiên khó đi, cho dù là chân long cũng thế.”
Hai đạo chân khí kia hội tụ thành hình rồng vài lần còn chưa phá được Lục Quái chi hình, đã lộ ra vài phần mệt mỏi, đặc biệt là đạo chân khí màu tím kia, đang nhạt đi từng chút một. Mặc Trần cười khổ nói: “Vãn bối vẫn là kéo chân sau.”
“Ta từng có rất nhiều cơ hội, ngăn cản tất cả những việc này sảy ra.” Tinh Hà bỗng nhiên nói, “Nhưng việc gì ta cũng không làm, để tùy ý cho những việc này xảy ra.”
“Cho nên Thượng Lâm Thiên Cung mới trở thành bộ dạng như hiện giờ.”
“Cho nên ta mới rơi vào hoàn cảnh hiện tại.”
Mặc Trần nghi hoặc nói: “Lời này của tiền bối có ý gì?”
“Ta nhìn sao cả một đời, nhìn sao trời lưu chuyển, nhìn thế gian này chuyển động theo sao trời. Năm đó ta từng đánh một ván cờ với Nam Ngọc Lâu, ta nói với Nam Ngọc Lâu, nếu ngươi lên núi thì sẽ phải chết, Nam Ngọc Lâu trả lời ta, có một vài lựa chọn cho dù biết đáp án cũng vẫn sẽ chọn. Lúc ấy ta không hiểu, bây giờ có lẽ ta đã hiểu một chút.” Tinh Hà nhẹ giọng thở dài, “Mấy năm nay, ta cũng từng nhớ lại Thượng Lâm Thiên Cung của lúc đó, nếu ngay từ đầu ta đưa ra một lựa chọn, vậy thì sao trời có thể thay đổi chuyển động vì ta hay không.”
“Tiền bối không thể!” Mặc Trần ý thức được điều gì đó, vội vàng quát to.
Tinh Hà giơ một bàn tay, bắt lấy cánh tay Phong Tả Quân, sau đó nhắm hai mắt lại, thân mình nhẹ nhàng xoay tròn.
Trong nháy mắt.
Phong Tả Quân và Mặc Trần đã rời ra ngoài Lục Quái trận.
Tinh Hà một mình đứng ở chỗ vừa rồi, hắn giơ một ngón tay, đánh xuyên qua nóc nhà.
Sao trời chiếu vào.
Chiếu vào đỉnh đầu hắn.
“Ta còn nhớ rõ lời của Nam Ngọc Lâu.”
“Hắn nói, chưa từng có cái gì gọi là vận mệnh định sẵn cả.”
“Ta là tinh tượng sư, ta không tin những lời này.”
“Nhưng ta muốn thử xem.”