Tạ Vũ Linh và Giới Tình Bất Giới Sắc chạy như điên, mắt thấy đã bỏ chúng đệ tử Phù Sinh Túy Mộng Lâu lại phía sau. Giới Tình Bất Giới Sắc nhảy về phía trước một bước, đi tới bên cạnh Tạ Vũ Linh: “Chạy không nổi nữa, cắt đuôi được rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Vũ Linh ngẩng đầu, nhìn tòa lầu trước mặt, chậm rãi nói: “Xuân Phong Lâu?”
Giới Tình Bất Giới Sắc sửng sốt, quay đầu nhìn lại, lập tức vui vẻ: “Thật đúng là duyên phận, vậy mà lại chạy tới nơi này. Đã tới thì yên tâm ở lại luôn, hay là vào trong? Bái kiến Xuân Phong Đắc Ý, Hách Liên Tập Nguyệt trong truyền thuyết một chút.”
“Nếu ta nhớ không lầm, chính Hách Liên Tập Nguyệt đã trói thất thúc ta về Thượng Lâm Thiên Cung.” Tạ Vũ Linh nhíu mày nói.
“Chuyện này không cần suy nghĩ, Hách Liên Tập Nguyệt chắc chắn là người không bao giờ đối nghịch với thất thúc ngươi. Người một nhà, ta dùng tính mạng đảm bảo.” Giới Tình Bất Giới Sắc khoác vai Tạ Vũ Linh, tung một cước đá văng cửa lớn của Xuân Phong Lâu, đi thẳng vào.
Xoẹt xoẹt xoẹt một loạt tiếng rút binh khí truyền tới, hai người vừa mới đi vào được một bước, đã thấy bảy thanh trường kiếm lóe ra hàn quang chỉ về phía mình.
“Đi…… đi nhầm thôi.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn bảy nữ tử dáng người thướt tha, dung mạo diễm lệ trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng, nhàn nhạt nói.
“Ngươi không hề đi nhầm.” Một giọng nói vang lên sau lưng những nữ tử kia, những nữ tử kia thu kiếm tránh ra, Giới Tình Bất Giới Sắc lúc này mới thấy Hách Liên Tập Nguyệt ngồi trên ghế sắt, xấu hổ cười: “Hách Liên lâu chủ.”
Hách Liên Tập Nguyệt nhẹ nhàng vung tay lên, cửa lớn sau lưng hai người Tạ Vũ Linh liền khép lại, hắn đứng dậy nói: “Hòa thượng ngươi tìm ta?”
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu nói: “Chúng ta đang bị đám con cháu của Phù Sinh Túy Mộng Lâu kia truy đuổi, tới chỗ Hách Liên lâu chủ trốn một lát. Có điều nhìn điệu bộ này của các ngươi…… chắc là đang bàn bạc đại sự gì à? Nếu không tiện, thì ta đi trước.”
Hách Liên Tập Nguyệt lắc đầu: “Tùy ý tâm sự thôi.”
Cơ La cười nói: “Hòa thượng ngươi tới cũng tới rồi, sao còn mang theo một công tử tuấn tú như vậy a? Vị công tử này là ai a?” Nàng đi tới trước mặt Tạ Vũ Linh, tò mò quan sát hắn từ trên xuống dưới, nhìn cho đến lúc Tạ Vũ Linh đỏ hồng cả hai má.
“Nhìn thì lạnh lùng, nhưng vẫn là một thiếu niên đáng yêu a.” Cơ La che miệng cười nói, “Dễ thẹn thùng như vậy.”
Hách Liên Tập Nguyệt nhìn thấy cây quạt trong tay Tạ Vũ Linh, thân hình chợt lóe lên, xẹt qua người Tạ Vũ Linh, lật nhìn cây quạt trong tay, sâu kín nói: “Phù Tô phiến?”
Tạ Vũ Linh còn chưa kịp phản ứng, cây quạt trong tay đã không còn, hắn vội vàng xoay người: “Trả lại cho ta.”
“Ngươi là người của Tạ gia.” Hách Liên Tập Nguyệt thuận tay ném trả cây quạt về, tựa hồ cũng không để thứ bảo vật của Tạ gia này vào mắt.
Giới Tình Bất Giới Sắc thấy không khí xấu hổ, vội vàng giải thích: “Vị này chính là Tạ gia tam công tử Tạ Vũ Linh, hiện giờ đang đi học ở Học Cung. Chuyến này lên núi cùng các đồng môn của hắn, là tới để cứu Tạ Khán Hoa. Vừa rồi ở cửa u ngục, chúng ta diễn một vở kịch, dẫn những tên đệ tử của Phù Sinh Túy Mộng Lâu đó đi.”
Cơ La sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói: “Chuyện lớn như cứu Tạ Khán Hoa, mà tiểu hòa thượng ngươi nói dăm ba câu nghe có vẻ nhẹ nhàng như vậy. Nơi này của chúng ta là Xuân Phong Lâu, có tin hay không bây giờ chúng ta lập tức trói ngươi lại?”
Tạ Vũ Linh nhìn về phía Hách Liên Tập Nguyệt: “Hách Liên Tập Nguyệt, chính ngươi bắt thất thúc ta đến đây?”
“Tạ tam công tử, không cần nghiêm túc như vậy!” Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng vỗ vai Tạ Vũ Linh, từ nhỏ Giới Tình Bất Giới Sắc đã có quan hệ thân thiết với Tạ Khán Hoa, đương nhiên cũng rất thân với Hách Liên Tập Nguyệt, nhưng bởi vì Tạ Khán Hoa là người tính cách tiêu sái, ôn hòa, cho nên Giới Tình Bất Giới Sắc mới dám tùy ý đùa giỡn cùng, còn Hách Liên Tập Nguyệt……
Khi còn nhỏ mỗi khi Giới Tình Bất Giới Sắc trốn khỏi chỗ Tạ Khán Hoa, đều bị Hách Liên Tập Nguyệt bắt trở lại.
“Ta nói đánh.” Hách Liên Tập Nguyệt nói chuyện luôn một câu một, mỗi câu đều không dư một chữ.
“Cái gì?” Tạ Vũ Linh nghe không hiểu.
“Hắn nói đừng.” Hách Liên Tập Nguyệt tạm dừng một chút, “Bắt hắn, để đồ đệ hắn chạy.”
Tạ Vũ Linh suy nghĩ một lát, mới tỉnh ngộ, thì ra là Hách Liên Tập Nguyệt vốn muốn hợp lực với Tạ Khán Hoa cùng đánh người của Thượng Lâm Thiên Cung, nhưng lại nhận được ám hiệu của Tạ Khán Hoa, bảo hắn đưa mình về Thượng Lâm Thiên Cung, để cho đồ đệ hắn Tô Bạch Y nhân cơ hội đào tẩu.
“Tô Bạch Y cũng tới?” Hách Liên Tập Nguyệt lại hỏi.
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu: “Đều tới cả đều tới cả, Tạ Khán Hoa cho ta một chiếc giày rách, bảo ta khuyên hắn đừng tới, nhưng Tô Bạch Y đâu có chịu nghe. Trực tiếp dẫn theo những vị bằng hữu này của hắn lên núi.”
“Ngu xuẩn.” Hách Liên Tập Nguyệt thấp giọng mắng một câu.
“Sao lại là ngu xuẩn! Chẳng lẽ để thất thúc ở trên núi để Bạch Cực Nhạc tùy ý giết, mới gọi là không ngu xuẩn à?” Tạ Vũ Linh cả giận nói.
“Ý lâu chủ là đang nói Tạ lâu chủ ngu xuẩn.” Mấy năm qua Cơ La vì ở cùng vị lâu chủ không thích nói chuyện buồn đến thối ruột này, cũng đã tìm tòi nghiên cứu ra được năng lực hiểu ý lâu chủ, “Mấy ngày nay lâu chủ luôn mắng Tạ Khán Hoa ngu muội, đọc sách nhiều năm như vậy, được xưng là phong lưu xứng danh với mình tới cỡ nào, kết quả đến thời điểm quan trọng, lại cổ hủ như vậy. Chẳng lẽ hắn chết? Thì đồ đệ hắn có thể an toàn? Cuối cùng chẳng phải là vẫn phải đánh à? Liều mình vì nghĩa là một việc rất ngu xuẩn, giết địch và sống tiếp mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Nhiều lời.” Hách Liên Tập Nguyệt nói.
Cơ La che miệng, nhìn về phía Tạ Vũ Linh nhún vai.
Giới Tình Bất Giới Sắc hỏi: “Hiện giờ Học Cung ngũ quân tử đã đánh từ cửa chính lên núi, những người khác cũng đã chờ ở cửa u ngục, đại chiến đã bắt đầu rồi, Xuân Phong Lâu dự định khi nào động thủ?”
Cơ La nhìn qua Hách Liên Tập Nguyệt, trả lời: “Tình thế trong Thượng Lâm Thiên Cung hiện giờ phức tạp, trong tứ viện có người đã bị Bạch Cực Nhạc thu mua, còn có người đang tính toán lợi ích của mình, cho nên ngươi thấy đấy ngũ quân tử lên núi, lại là phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu tự mình xuống núi ngăn cản.”
Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu nói: “Ta hiểu. Lâu chủ không muốn bị người khác ngư ông đắc lợi?”
“Đúng vậy.” Cơ La gật đầu, “Giờ khắc này một khi Xuân Phong Lâu ra tay, so sinh tử với Phù Sinh Túy Mộng Lâu, thì tứ viện đang án binh bất động cũng sẽ ra tay, chúng ta đều không có đường sống.”
“Đây là một bàn cờ chết a, cần phải có một người phá cục.” Giới Tình Bất Giới Sắc ý vị thâm trường.
“Ta đi.” Hách Liên Tập Nguyệt bỗng nhiên nói.
Cơ La vội la lên: “Lâu chủ.”
“Tiểu hòa thượng nói không sai.” Hách Liên Tập Nguyệt gật đầu, “Ta tới phá cục.”
Cửa Xuân Phong Lâu bỗng nhiên mở ra.
Thân hình Hách Liên Tập Nguyệt chợt lóe lên, đi ra ngoài.
Sau đó cửa Xuân Phong Lâu liền khép lại.
Giới Tình Giới Sắc và Tạ Vũ Linh bốn mắt nhìn nhau, Cơ La cười khổ: “Lâu chủ vẫn xằng bậy như vậy.”
Trước cửa Thanh Minh Viện.
Thân hình Hách Liên Tập Nguyệt đáp xuống đất, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, liền đánh nát cửa viện đang đóng chặt.
“Người nào, dám phá cửa lớn của Thanh Minh Viện ta?”
“Xuân Phong Đắc Ý, Hách Liên Tập Nguyệt.”