Quân Hữu Vân

Chương 195: Phá Cục



Hách Liên Tập Nguyệt phá cục, chỉ là lẻ loi một mình đi tới trước Thanh Minh Viện, lấy sức của mình đánh vỡ cửa viện của Thanh Minh Viện.

Tìm khắp thế gian này, cũng không tìm ra được cách phá cục nào ngu xuẩn và trực tiếp đến như thế.

Nếu là Tạ Khán Hoa ở đây, nhất định sẽ châm chọc hắn như vậy.

Rất đáng tiếc, Tạ Khán Hoa không ở đây, cho nên Hách Liên Tập Nguyệt cứ trực tiếp xuất hiện ở cửa Thanh Minh Viện như vậy.

“Hách Liên lâu chủ?” Lão nhân thấy rõ mặt người vừa tới, giọng điệu có chút kinh ngạc.

“Trần Bạch Mâu.” Hách Liên Tập Nguyệt gọi thẳng tên thật của đối phương, giọng điệu rất không khách khí.

Trần Bạch Mâu khẽ cau mày, hiện giờ hắn đã là thủ tọa Thanh Minh Viện, theo lẽ thì địa vị có thể cùng mâm với Hách Liên Tập Nguyệt, nhưng Hách Liên Tập Nguyệt lại hô thẳng tên thật, việc này làm cho hắn rất không thoải mái, nhưng hắn vẫn áp sự tức giận của mình xuống: “Hách Liên lâu chủ, ngươi tới Thanh Minh Viện có chuyện gì?”

“Ngươi giúp ta.” Hách Liên Tập Nguyệt lại giơ tay chỉ về hướng Phù Sinh Túy Mộng Lâu, “Hay là giúp hắn?”

Trần Bạch Mâu sửng sốt, hắn không nghĩ Hách Liên Tập Nguyệt vậy mà lại hỏi thẳng như thế, nhưng nghĩ lại, Hách Liên Tập Nguyệt hình như vẫn luôn là một người trực tiếp như vậy, hắn lắc đầu nói: “Ta không thể một người cũng không chọn à?”

Hách Liên Tập Nguyệt nhẹ nhàng phất tay chỉ: “Không, đi.”

Trần Bạch Mâu cười lạnh: “Thường hay nói Bạch Cực Nhạc bá đạo, ta thấy Hách Liên lâu chủ còn bá đạo hơn Bạch Cực Nhạc. Không lừa Hách Liên lâu chủ, mấy ngày trước, Bạch Cực Nhạc cũng phái người tới, hắn cho ta không gian và thời gian lựa chọn.”

“Không nói nhảm.” Tay áo Hách Liên Tập Nguyệt bay lên, Xuân Phong chi lực trên người đã vận lên.

Trần Bạch Mâu giơ tay, một thanh kim hoàn đại đao được thủ hạ đệ tử đưa tới, hắn nhận đao, đột nhiên vung lên, đánh nát phiến đá trên mặt đất: “Xem ra Hách Liên lâu chủ muốn bức ta đứng về phía Bạch Cực Nhạc?”

“Cho ngươi thêm một con đường.” Hách Liên Tập Nguyệt chỉ về phía bên cạnh, “Xuống núi.”

“Để ta đưa ngươi xuống địa ngục!” Trần Bạch Mâu tung người lên, vung đao bổ xuống.

“Bạch Cực Nhạc cho ngươi lựa chọn.” Hách Liên Tập Nguyệt giơ tay, trực tiếp bắt lấy kim hoàn đại đao, “Là bởi vì hắn khinh thường ngươi.”

Trần Mạch Mâu biết Hách Liên Tập Nguyệt rất mạnh, cho nên một đao vừa rồi cũng đã dùng ra tất cả công lực, nhưng đao kình cường hãn như thế, vậy mà lại bị Hách Liên Tập Nguyệt giơ chưởng bắt lấy dễ như trở bàn tay, hắn xoay tay lại muốn rút đao, lại căn bản không xê dịch được, hắn cắn răng nói: “Hách Liên lâu chủ, nếu bây giờ Thanh Minh Viện thay đổi chủ ý thì sao?”

“Ngươi kém Long tiên sinh rất nhiều.” Hách Liên Tập Nguyệt rút tay về, nhẹ nhàng đánh một chưởng vào ngực Trần Bạch Mâu.

Trần Bạch Mâu cảm nhận được một luồng chân khí mạnh mẽ đi qua chưởng này vào trong cơ thể mình, trong giây lát tất cả kinh mạch trên ngực, đều bị luồng Xuân Phong chi lực này đánh nát, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, trường đao rơi xuống đất, ngã lăn quay dưới đất, cố gắng há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không nói được.

Tam lầu tứ viện, tuy rằng địa vị tương đương, nhưng trong Thượng Lâm Thiên Cung lại có một nhận định chung, thực lực của lâu chủ tam lầu hơn xa thủ tọa của tứ viện.

Hách Liên Tập Nguyệt chậm rãi đi lên trước, chúng đệ tử Thanh Minh Viện liên tục lui về phía sau, không ai dám tiến lên nghênh chiến.

Hắn đi tới dưới bảng hiệu của Thanh Minh Viện, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

Bảng hiệu liền vỡ thành hai nửa, rơi xuống đất.

“Xuống núi cả đi.” Hách Liên Tập Nguyệt thở dài một tiếng.

Chúng đệ tử nghe thấy câu này của Hách Liên Tập Nguyệt, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chen nhau đi vòng qua Hách Liên Tập Nguyệt chạy như điên xuống dưới chân núi. Hách Liên Tập Nguyệt đi vào Thanh Minh Viện, sau một lúc mới đi ra, lúc này phía sau hắn, Thanh Minh Viện đã bốc cháy hừng hực, hắn không hề quay đầu lại, chỉ tự nhủ: “Thanh Minh Viện, sớm đã nên biến mất.”

Trong Phù Sinh Túy Mộng Lâu, Bạch Cực Nhạc mở cửa sổ ra, trầm mặc nhìn trận lửa này.

Bạch Hạc ngồi trên giường phía sau hắn, thấp giọng nói: “Lâu chủ, Hách Liên Tập Nguyệt đã bắt đầu động thủ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chờ một chút.” Bạch Cực Nhạc nhìn phía xa.

“Còn chờ, sợ là thật sự không còn cơ hội. Người cứu đi bọn Tô Bạch Y, rất có khả năng chính là……” Bạch Hạc vội la lên.

“Là Ninh Thanh Thành.” Ngón tay Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng gõ bệ cửa sổ, “Ta biết.”

“Ninh Thanh Thành và Hách Liên Tập Nguyệt liên thủ?” Bạch Hạc hỏi.

“Bọn họ đều không hiểu Ninh Thanh Thành, Ninh Thanh Thành thật ra là một người hoàn toàn lấy lợi ích làm trọng. Hiện giờ đối với Ninh Thanh Thành mà nói, ta là uy hiếp lớn nhất, liên thủ với Hách Liên Tập Nguyệt thanh trừ ta là một lựa chọn không tồi. Nhưng bọn hắn cũng không hiểu, Ninh Thanh Thành có thể là minh hữu của ta, nhưng tuyệt đối không thể trở thành minh hữu của bọn họ.” Bạch Cực Nhạc bình tĩnh nói.

“Vì sao?” Bạch Hạc khó hiểu, “Chỉ vì thuần theo đuổi ích lợi mà kết minh cũng không có khả năng à?”

“Không có khả năng, bởi vì cho dù Ninh Thanh Thành để ta sống, cũng sẽ không để cho bọn họ sống. Bọn họ có huyết hải thâm thù a.” Bạch Cực Nhạc ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, “Năm đó Tô Hàn, chính là do Ninh Thanh Thành hại chết.”

Bạch Hạc sững sờ, bừng tỉnh nói: “Thì ra là thế.”

Bạch Cực Nhạc nhìn bầu trời đầy sao, sắc mặt luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng lộ ra vài phần kinh ngạc: “Xem ra, vẫn có người cho ta kinh ngạc. Tinh Tú Viện Tinh Hà, đúng là một người không tầm thường.”

Trong Tinh Tú Viện.

Tinh Hà dẫn theo ánh sáng từ sao trên tròi chiếu xuống chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước hắn đi, đều hằn sâu xuống một dấu chân, nhìn qua có vẻ cực kỳ gian nan.

Mặc Trần và Phong Tả Quân đã bị di chuyển ra ngoài trận lại không rời đi, Mặc Trần liều mạng vẽ bùa chú, nhưng Lục Quái chi trận lại không có nửa điểm dao động. Phong Tả Quân cầm đao tiến lên, chém về phía những tên tinh quan kia, nhưng lần nào cũng bị một bức tường vô hình chặn lại.

Cùng lúc đó, sắc mặt của Tinh Thần chủ đạo Lục Quái chi trận cũng trở nên cực kỳ nhợt nhạt, hắn cố gắng nói: “Thủ tọa, ngươi cần gì phải như thế, chúng ta cũng không muốn giết ngươi.”

“Tinh Thần, vì sao ngươi lại đưa ra lựa chọn này?” Tinh Hà hỏi.

Tinh Thần trầm mặc một lát, thở dài: “Tinh Tú Viện chúng ta rõ ràng có thực lực cường đại, vì sao chỉ có thể trốn trong cái tiểu viện hẻo lánh này? Chúng ta cũng muốn trở thành chúa tể của Thượng Lâm Thiên Cung!”

“Thế gian này, có mặt trời chiếu sáng, cũng có ánh trăng chống lại bóng tối, nhưng khi mặt trời buông xuống, ánh trăng bị che khuất, cũng cần có tinh quang bất diệt, chỉ dẫn người đi trong đêm tối.” Tinh Hà cười nói, “Ta chưa từng vì mình chỉ là một điểm tinh quang, mà cảm thấy tiếc nuối. Ngược lại còn rất tự hào.”

“Bởi vì ta có thể trở thành, điểm mấu chốt của thế gian này.”

Tinh Hà giơ một ngón tay, nhẹ nhàng điểm ra.

Lục Quái chi hình dao động dữ dội, sau đó tan ra từng chút một.

Sáu gã tinh quan kinh hãi, muốn đứng dậy thoát đi, lại bị một hình bát quái rơi xuống đầu, vây lại.

“Phược Long chi trận, khởi!” Mặc Trần quát khẽ.

Ngón tay của Tinh Hà cuối cùng điểm lên trán Tinh Thần, hắn khẽ thở dài: “Không cần chết. Ngủ một giấc, từ từ ngẫm lại.”