Quân Hữu Vân

Chương 198: Truyền Công



Sắc trời dần sáng.

Dưới Duy Long Sơn, Chu Chính và Bạch Long đã đối chiến mấy canh giờ, vẫn không thể phân thắng bại.

Chúng đệ tử đứng xem hai bên cũng đã nhìn đến ngây người, đây đã là trận quyết đấu vượt xa phạm vi thực lực của bọn họ. Thậm chí ngay cả tới gần hai người kia mười trượng cũng không làm được.

Cuối cùng vẫn là Chu Chính quân tử thu kiếm trước, nhàn nhạt nói một câu: “Đánh mệt rồi.”

Bạch Long nhẹ nhàng phủi đi bụi đất trên áo: “Đúng vậy, ta cũng có chút mệt mỏi.”

“Nghỉ một chút đi.” Chu Chính chậm rãi nói.

Bạch Long gật đầu: “Có lẽ là phải nghỉ một chút.”

“Có ghế ngồi thì tốt.” Chu Chính sâu kín nói.

“Người đâu, đưa ghế lên cho Chu Chính quân tử.” Bạch Long phất tay nói.

Lập tức có đệ tử chuyển ghế lên, Chu Chính ngồi xuống, dùng tay phe phẩy, tiếp tục nói: “Mặt trời có chút chói.”

“Mau dựng một cái lều.” Bạch Long tiếp tục căn dặn.

Những tên đệ tử đó tuy trong lòng khó chịu, nhưng lại không dám nghịch ý phó lâu chủ, chạy lên trên núi, không lâu sau thật sự đã dựng được một căn lều trên đầu Chu Chính.

“Thêm một bình trà lạnh nữa đi.” Chu Chính sâu kín nói.

“Ngươi đủ chưa!” Đệ tử bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được, chửi ầm lên.

“Đi chuẩn bị đi.” Bạch Long cười nói, “Không biết Chu Chính quân tử còn có yêu cầu gì khác không, mời nói luôn đi.”

“Không còn yêu cầu gì khác, trong lúc chờ trà tới, ngồi xuống nói chuyện phiếm một lát đi?” Chu Chính cũng cười nói.

Bạch Long cúi đầu: “Vinh hạnh cực kỳ.”

Thế là dưới Duy Long Sơn, liền xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, hai đối thủ vừa đánh nhau suốt một đêm vậy mà bây giờ lại ngồi dưới căn lều, thảnh thơi uống trà lạnh.

Chu Chính uống một hơi hết ba chén lớn, cảm khái nói: “Đã lâu không đánh sảng khoái như vậy.”

Bạch Long gật đầu nói: “Đúng là rất sảng khoái.”

“Muốn lên núi giống nhị sư huynh ta năm đó, chẳng qua chỉ cần một ngày, đã đánh từ dưới chân núi lên đỉnh núi, đánh đến cả đại cung chủ của các ngươi phải tự mình ra tay. Nhưng ta đánh suốt một đêm, đến cửa núi cũng chưa qua được, thật là vô dụng a.” Chu Chính đặt chén trà xuống.

Bạch Long chậm rãi uống trà: “Nhị quân tử năm đó đúng thật là dũng mãnh, chỉ tiếc ngày đó ba người của Phù Sinh Túy Mộng Lâu chúng ta đều không ở trên núi, không được nhìn thấy phong thái của quân tử. Có điều kiếm của ngũ quân tử cũng rất là lợi hại, không dưới thủ tọa của tứ viện.”

“Cho nên ý của ngươi là, ngươi ở trên thủ tọa của tứ viện?” Chu Chính lại uống một ngụm trà lạnh, sâu kín nói.

“Không dám nhận.” Bạch Long nhẹ nhàng phất tay áo, “Chẳng qua là làm hết sức thôi.”

Chu Chính nhìn lên những tòa lầu đó, chậm rãi nói: “Ngươi biết, ta ngoài việc là Học Cung ngũ quân tử, còn là một người viết sách.”

“Danh tiếng của Sơn Hư tiên sinh, thiên hạ đều biết.” Bạch Long cúi đầu nói.

“Ta rất thích viết lại những người hoặc việc thú vị trên giang hồ, ta cảm thấy ngươi cũng rất thú vị, không giống người Thượng Lâm Thiên Cung trong tưởng tượng của ta lắm.” Chu Chính nhìn về phía Bạch Long.

Bạch Long nhíu mắt nói: “Quân tử có ý gì?”

“Ngươi rất giống một cơn gió.” Chu Chính giơ tay, cảm nhận gió nhẹ thổi qua, “Còn là một cơn gió xuân, vô luận là nói chuyện với ngươi, hay là đối kiếm với ngươi, ta đều không cảm nhận được mũi nhọn, ngược lại còn cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, không giống như là địch.”

“Nói ra sợ làm quân tử chê cười, ta vốn cảm thấy chúng ta không phải kẻ địch.” Bạch Long uống một ngụm trà.

“Vì sao lại chọn đứng về phía Bạch Cực Nhạc?” Chu Chính hỏi.

“Ta và đệ đệ ta từ nhỏ đã được Bạch lâu chủ nhận nuôi, cũng không phải chúng ta chọn đứng về phía Bạch lâu chủ, mà là chúng ta vốn đã đại diện cho Bạch lâu chủ, Bạch lâu chủ cũng đại diện cho chúng ta.” Bạch Long nói rất nghiêm túc.

Chu Chính gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Phó lâu chủ.” Có một đệ tử từ trên núi chạy xuống, muốn nói gì đó với Bạch Long lại thôi.

Bạch Long phất tay: “Cứ nói đừng ngại, không cần kiêng kỵ Chu quân tử.”

“Được.” Đệ tử kia liếc mắt nhìn Chu Chính một cái, vẫn chú ý đè thấp giọng, “Đêm qua có người lẻn vào Thượng Lâm Thiên Cung.”

Bạch Long khẽ nhíu mày, cũng liếc mắt nhìn Chu Chính một cái: “Thì ra kiếm này của Chu Chính quân tử, chỉ là hư chiêu.”

Chu Chính chắp tay nói: “Ta coi như đây là lời khen ngợi.”

Đệ tử kia tiếp tục nói: “Có hai người ý đồ xâm nhập u ngục muốn cứu Tạ Khán Hoa, bị Bạch Hạc phó lâu chủ cản lại, cuối cùng hai người này đã đào tẩu, hiện giờ không rõ tăm hơi. Dựa theo cách nói của Bạch Hạc phó lâu chủ, thì hai người đó chính là Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y. Còn nữa hôm qua Hách Liên lâu chủ đột nhiên đốt Thanh Minh Viện, giết thủ tọa Thanh Minh Viện Trần Bạch Mâu, còn đuổi những đệ tử Thanh Minh Viện khác xuống núi.”

Chu Chính cười nói: “Khó trách tối hôm qua đang đánh với ngươi, lại cảm thấy có một đám người chạy xuống núi, ta còn tưởng là tới đối phó ta.”

Bạch Long lắc đầu nói: “Thanh Minh Viện đã sớm chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, có điều lại không nghĩ Hách Liên lâu chủ sẽ tự mình ra tay.”

Đệ tử kia nói tiếp: “Còn có, đệ tử Hình Luật Viện Giới Sắc đột nhiên dẫn theo Tạ gia tam công tử Tạ Vũ Linh về Hình Luật Viện, giết chết phó tọa Giới Võ, hơn nữa còn tuyên bố trước mặt mọi người mình ngay lập tức trở thành thủ tọa Hình Luật Viện, trong Hình Luật Viện không có ai phản đối.”

“Hòa thượng kia, còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của ta a.” Chu Chính lại ngửa đầu uống một chén trà.

“Bạch lâu chủ đâu?” Bạch Long hỏi.

“Lâu chủ vẫn còn ở trong lâu, chưa hề đi ra một bước.” Đệ tử trả lời.

Bạch Long nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo đệ tử lui ra, hắn nhìn tòa lầu trên núi, trong lòng thấp giọng nói: Lâu chủ, ngươi rốt cuộc đang đợi điều gì đây?

Thượng Lâm Thiên Cung.

Ninh Thanh Thành mở mắt, chỉ qua một đêm, hắn như đã thay đổi thành một người khác.

Trên khuôn mặt nhợt nhạt rốt cuộc cũng có huyết sắc, khí chất ảm đạm suy sụp trên người cũng tan đi từng chút một.

Hắn đứng lên, nhìn bàn tay mình: “Đây chính là sức mạnh của Tiên Nhân Thư sao? Tuy đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn không nghĩ rằng nó mạnh đến như thế. Khó trách năm đó những người tới từ Doanh Châu kia, võ công đều đáng sợ như thế.”

Tô Bạch Y bên cạnh sắc mặt lại có chút mệt mỏi, hắn cười khổ nói: “Luyện môn võ công này, về sau sẽ không thể ngủ.”

“Không cần, mấy năm nay, ta đã ngủ đủ lâu rồi.” Ninh Thanh Thành nắm chặt nắm tay.

“Hiện giờ chẳng qua ta mới dạy ngươi một nửa thôi, đã có hiệu quả thần kỳ như vậy à?” Tô Bạch Y khó hiểu, “Sao ta không cảm thấy môn công phu này lợi hại như vậy?”

“Đó là bởi vì khi ngươi luyện môn công phu này, trong cơ thể ngươi trống không, không có thứ gì. Năm đó sau khi Tạ Khán Hoa trộm đi bí tịch, cũng không hề nghiên cứu nó rõ ràng. Thật ra tiền đề để tu luyện Tiên Nhân Thư, là phải có nội lực cường đại.” Ninh Thanh Thành nhìn về phía Tô Bạch Y, “Mà cơ thể ngươi lại trống không, cho nên luyện cũng như không.”

“Thì ra là thế.” Tô Bạch Y gật đầu, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.

“Tiếp tục đi, còn lại một nửa, hôm nay ta phải học được.” Trong ánh mắt Ninh Thanh Thành toát ra vài phần điên cuồng, lập tức khoanh chân ngồi xuống.

“Được.” Tô Bạch Y trầm giọng nói.

Mà ngay lúc này, trong đại điện, bên cạnh hồ thuốc.

Nam Cung Tịch Nhi bỗng nhiên mở mắt.