Quân Hữu Vân

Chương 199: Quỷ Môn



Một mồi lửa đốt sạch Thanh Minh Viện.

Mà trong Thượng Lâm Thiên Cung, cũng không có bất cứ ai ra ngăn cản.

Hách Liên Tập Nguyệt ngồi trước viện, bỗng nhiên có chút đau thương, hắn còn nhớ rõ khi mình vừa tới nơi này, khắp nơi đều là sức sống mạnh mẽ, Tô Hàn bảo hắn tự đặt cho lâu của mình một cái tên, hắn đặt là Xuân Phong.

Bởi vì Xuân Phong Đắc Ý.

Mà nơi này bây giờ, chỉ một không khoảng tĩnh mịch.

“Không thú vị.” Hách Liên Tập Nguyệt đứng dậy, đi sang một ngôi viện khác.

Thiên Cơ Viện.

Trong Thiên Cơ Viện, có hai người đang chơi cờ, một người đeo một tấm mặt nạ quỷ giống như Chung Quỳ, người còn lại thì đeo một tấm mặt nạ trắng nõn như mặt nữ nhân, cảnh tượng nhìn qua rất là quỷ dị.

Cửa Thiên Cơ Viện, thì có một người mặt trắng cõng dù đứng đó, quần áo người này vốn là màu trắng, hiện giờ nhìn qua lại là màu xám, có vẻ đã đi đường rất xa trở về.

“Ôn Tích.” Hách Liên Tập Nguyệt nhìn người trước mặt.

Phó tọa trẻ nhất từ trước đến nay của Thiên Cơ Viện, tháo cây dù sau lưng xuống: “Hách Liên lâu chủ.”

“Đã lựa chọn kỹ chưa?” Hách Liên Tập Nguyệt hỏi.

“Chung quy vẫn khác đường.” Ôn Tích thở dài một tiếng, cây dù dài màu lục đậm trong tay đột nhiên vung lên, chỉ thấy mười mấy cây ngân châm đồng loạt bay về phía Hách Liên Tập Nguyệt.

“Ám khí, vô dụng đối với ta.” Hách Liên Tập Nguyệt đến mí mắt cũng không hề động một chút, chỉ đứng tại chỗ, những cây ngân châm đó đều hóa thành bụi.

Mà lúc này, trong Thiên Cơ Viện, người mặt quỷ cầm một con cờ màu đen lên, đột nhiên vung tay, con cờ kia bay xuyên qua cửa, bức thẳng về trán Hách Liên Tập Nguyệt.

“Tới rất hay.” Hách Liên Tập Nguyệt nhẹ nhàng nghiêng đầu, giơ tay nắm lấy quân cờ kia, nhưng nháy mắt sau sắc mặt hắn liền biến đổi, lập tức ném quân cờ ra, sau đó xoay người nhảy lên không trung, con cờ kia sau khi rời tay lập tức nổ tung, nếu Hách Liên Tập Nguyệt muộn một bước, thì đã bị thương.

“Tốc độ của Hách Liên lâu chủ thật nhanh.” Ôn Tích đã nhảy đến phía sau Hách Liên Tập Nguyệt, giơ cây dù trong tay lên đầu Hách Liên Tập Nguyệt, sau đó hắn liền buông tay ra.

Cửu Thiên Tán đột nhiên trùm xuống, bao kín lấy Hách Liên Tập Nguyệt.

Người mặt trắng cầm một con cờ trắng, đặt lên trên bàn cờ: “Lâu chủ Xuân Phong Lâu chẳng qua cũng chỉ như thế.”

Người mặt quỷ đưa tay cầm lấy một viên cờ đen, đang muốn đặt xuống đột nhiên ngẩng đầu.

Một cây dù màu lục đậm từ trên không trung chậm rãi rơi xuống.

Hai người vội vàng lui về phía sau.

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện trên bàn cờ, một chưởng áp xuống, đánh nát bàn cờ kia.

“Làm bộ cái gì?” Hách Liên Tập Nguyệt đứng thẳng người, nhẹ nhàng phủi tay áo.

Ôn Tích từ ngoài viện bay vút vào, cầm lại Cửu Thiên Tán, đáp xuống bên cạnh người mặt trắng và người mặt quỷ.

“Thích chơi cờ?” Hách Liên Tập Nguyệt nhướn mày, hai tay nhấc lên, tất cả con cờ rơi đất dưới đất đều bay lên, lơ lửng bên cạnh hắn.

“Lui ra sau.” Ôn Tích khẽ quát một tiếng, bước về phía trước một bước.

Tay phải Hách Liên Tập Nguyệt vung lên, hai loại cờ đen, trắng liền đánh về phía ba người.

Ôn Tích giơ dù lên chắn phía trước, mặt dù liên tục xoay tròn, miễn cưỡng cản lại những con cờ đó.

Người mặt quỷ lấy liên đao bên hông mình ra (liên đao = đao gắn xích ở chuôi), ném về phía Hách Liên Tập Nguyệt, khi đao sắp đánh tới Hách Liên Tập Nguyệt, người mặt quỷ lại bỗng nhiên kéo liên đao lại, cắm xuống mặt đất.

Hách Liên Tập Nguyệt khẽ nhíu mày, không rõ ý gì, cúi đầu nhìn thanh liên đao dưới đất.

Người mặt quỷ nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng kéo dây xích.

Bụi đất bắn lên, bốn tấm ván sắt từ bốn xung quanh Hách Liên Tập Nguyệt nâng lên, trên ván sắt khắc tượng Diêm Vương âm trầm đáng sợ, khi bốn tấm ván sắt đồng thời nâng lên, cũng có một tấm ván sắt từ trên trời rơi xuống, trực tiếp bịt kín cửa cuối cùng bên trên.

“Không hổ là Hách Liên lâu chủ, vậy mà có thể bức cho chúng ta dùng Quỷ Môn Quan một trong ba đại pháp khí của Thiên Cơ Viện.” Người mặt quỷ nhảy lên trên Quỷ Môn Quan, nhẹ nhàng gõ vang tấm sắt, “Không biết bên trong cảm giác thế nào đây?”

Tay Hách Liên Tập Nguyệt nhẹ nhàng đặt lên ván sắt, sau đó nhắm hai mắt lại, vận Xuân Phong chi lực của mình lên.

Ván sắt không chút sứt mẻ, có vẻ là được làm từ vật liệu đặc biệt, rất khó dựa vào sức mạnh để đánh vỡ.

“Đừng mơ tưởng, Quỷ Môn Quan là do Thiên Cơ Viện chúng ta đặc chế, hơn xa sắt thép bình thường, cũng chỉ kém đại lao u ngục chút thôi.” Người mặt quỷ cười nói, nhưng hắn vừa dứt lời, cổ áo đã bị người khác kéo lại, người vừa tới đột nhiên vung tay ném hắn về sau, bay ra vài chục bước.

Nhưng mặt nạ của người mặt quỷ trong một khắc ấy đã bị Xuân Phong chi lực từ trong Quỷ Môn Quan tản ra đánh nát mất, khuôn mặt dưới mặt nạ còn xấu hơn cả cái mặt nạ Chung Quỳ kia.

“Thủ tọa.” Ôn Tích và người mặt trắng đồng thời chắp tay nói.

Người vừa tới đeo một tấm mặt nạ trẻ con, mặt trẻ con cười vô cùng ngây thơ, nhưng càng nhìn càng lộ ra vài phần quỷ dị, hắn xoay người nói: “Xuân Phong chi lực của Hách Liên lâu chủ quả nhiên lợi hại, vậy mà có thể xuyên qua cả Quỷ Môn Quan để đả thương người.”

“Ôn Tà.” Hách Liên Tập Nguyệt trầm giọng nói.

“Xin lỗi, điều kiện mà Bạch Cực Nhạc cho chúng ta rất tốt, còn Hách Liên lâu chủ, ngươi vừa ra tay đã diệt môn luôn Thanh Minh Viện, lại làm ta có chút sợ hãi. Nói thật, võ công của ngươi và Tạ Khán Hoa không cách biệt lắm, nhưng bản lĩnh đàm phán lại kém xa hắn, nếu là Tạ Khán Hoa tới, nói không chừng ta còn có thể bị hắn thuyết phục.” Ôn Tà sờ mặt nạ của mình, chậm rãi lui về sau một bước, “Mặc dù Xuân Phong chi lực có mạnh, nhưng xuyên qua Quỷ Môn Quan, cũng chỉ còn lại vài tia gió, Hách Liên lâu chủ không cần thử nữa.”

“Ngươi nói quá nhiều.” Hách Liên Tập Nguyệt vận sức vung quyền đánh xuống đất, lại phát hiện dưới đất cũng là một tấm ván sắt, xem ra là bọn họ cố ý dụ mình đi vào chỗ này.

“Quỷ Môn Quan, không có chỗ nào là đường ra, người bị vây ở bên trong chỉ có một con đường không còn không khí để thở mà chết. Hách Liên lâu chủ vẫn nên bớt làm mấy trò vô nghĩa đi, ngươi càng động mạnh, thì chết cũng càng nhanh.” Ôn Tà cười lạnh nói.

Hách Liên Tập Nguyệt nhắm hai mắt lại, vận Xuân Phong chi lực toàn thân đến cực hạn.

Trong Thiên Cơ Viện, nháy mắt cát bay đá chạy, Xuân Phong chi lực tràn ra khỏi Quỷ Môn Quan, chảy tán loạn trong Thiên Cơ Viện.

Ôn Tích đứng cách Quỷ Môn Quan khá xa, nhưng trên mặt nạ của hắn, lại vẫn xuất hiện vài vệt trắng, có thể thấy được Xuân Phong chi lực trong Quỷ Môn Quan mạnh mẽ tới cỡ nào.

Ôn Tà đứng cách Quỷ Môn Quan gần nhất, áo dài đầy hoa văn sặc sỡ bay tán loạn, hắn cười nói: “Xem ra Hách Liên lâu chủ muốn cưỡng ép phá quan? Sự quyết đoán và can đảm này, thật làm Ôn mỗ bội phục.”

Người mặt trắng đi lên trước, thấp giọng nói: “Thủ tọa, hay là……”

“Chờ một chút.” Ôn Tà lắc đầu, “Quỷ Môn Quan, há lại dễ phá như vậy? Át chủ bài của chúng ta vẫn cần giữ lại, đây là tiền cược để chúng ta đàm phán với Bạch Cực Nhạc.”

“Binh” một tiếng lớn, Hách Liên Tập Nguyệt một quyền đánh lõm Quỷ Môn Quan ra một khối.

“Binh binh binh”, sau một loạt tiếng vang, trên Quỷ Môn Quan đã dán đầy vết quyền.

“Phí công.” Người mặt quỷ cười lạnh nói.

Ôn Tích nhíu mày nói: “Không phải, Hách Liên lâu chủ đây là đang tìm, điểm yếu nhất của Quỷ Môn Quan.