Tô Bạch Y nằm dưới đất, hắn nhìn sang bên cạnh, Nam Cung Tịch Nhi đã hôn mê bất tỉnh, hắn cười khổ nói: “Sư tỷ, nếu ngươi ngất rồi, vậy thì ta đã có thể nói. Ta cảm thấy ta bây giờ, thật sự không không làm được.”
Bạch Cực Nhạc đi tới trước mặt Tô Bạch Y, cúi đầu nói: “Nói thật, ta cũng không nghĩ ngươi có thể giết được Ninh Thanh Thành.”
“Chính hắn tự đâm vào, ta không có giết hắn.” Tay Tô Bạch Y tay hơi run lên, cố gắng muốn đứng dậy.
“Yên tâm đi, ta sẽ không giết sư tỷ ngươi, ngươi không cần lo lắng.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng nói.
Tô Bạch Y lập tức giang tay ra, ngửa đầu ngã xuống: “Vậy thì mời ngươi làm gì thì làm đi, ta thật sự không đánh nổi nữa, thật sự không đánh nổi nữa.”
Bạch Cực Nhạc thu Vô Trần kiếm lại: “Nhưng ngươi phải đi theo ta.”
“Ngươi nói xem bây giờ ngươi muốn giết ta, ta cũng không giơ nổi kiếm nữa, ngươi chỉ muốn dẫn ta đi vậy thì ta càng không muốn đánh, Bạch đại lâu chủ, xin cứ tự nhiên đi.” Tô Bạch Y giang hai tay, hoàn toàn không phản kháng.
“Không cần diễn kịch. Ta biết ngươi chuẩn bị tùy lúc sẽ ra tay, trò xiếc như vậy, không lừa được ta.” Giọng điệu Bạch Cực Nhạc vô cùng bình tĩnh.
Tô Bạch Y cười khổ nói: “Ngươi đúng là, nhìn qua thì lúc nào cũng không cảm xúc, nhưng ngược lại tâm tư rất thâm.”
“Ngươi không tò mò sư phụ ngươi bây giơ thế nào à?” Bạch Cực Nhạc đột nhiên hỏi.
Tô Bạch Y nhăn mày: “Ngươi giết hắn rồi?”
Bạch Cực Nhạc lắc đầu: “Ta không, nhưng có người sẽ giết hắn.”
“Nhưng ta cũng vẫn chưa chết.” Một giọng nói từ ngoài lâu truyền vào.
Bạch Cực Nhạc xoay người, hơi nheo mắt: “Ồ?”
“Lại còn xuất hiện ở nơi này nữa.” Tạ Khán Hoa toàn thân áo trắng, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn giơ tay, nhẹ nhàng lật lại, Quân Ngữ kiếm dưới đất lập tức bay lên, dừng lại trong tay hắn.
“Còn có ta.” Hách Liên Tập Nguyệt thả người nhảy, rơi xuống bên cạnh Tạ Khán Hoa.
Bạch Cực Nhạc thở dài một tiếng: “Làm một cuộc giao dịch thất bại a.”
Một khắc đồng hồ trước.
Đại lao u ngục.
Tạ Khán Hoa lùi vào trong một góc, cười nói: “Tiền bối, ngươi muốn giết ta, có phải nên mở cửa đại lao trước hay không?”
Tô Tiễn gật đầu, sau lấy một chiếc chìa khóa từ trong lòng ngực ra, trực tiếp mở khóa: “Cơm đưa tới đêm qua, vừa đúng có chiếc chìa khóa này.”
Tạ Khán Hoa nhìn đến trợn mắt há hốc mồm: “Tiền bối ngươi thật đúng là thích cho người ta kinh ngạc a.”
Tô Tiễn cười nói: “Ta làm một giao dịch với Bạch Cực Nhạc, hắn cho ta ba chiếc chìa khóa, một chiếc mở ra cửa lao của ta, một chiếc mở cửa lao của ngươi, còn có một chiếc, có thể mở Thiên Ky Hạp.” (Thiên Cơ Hộp)
Tạ Khán Hoa nhìn chiếc khóa sắt rơi dưới đất: “Thiên Ky Hạp……”
“Trong Thiên Ky Hạp cất giấu một bí mật về Tô gia, một bí mật lớn nhất của Tô gia.” Tô Tiễn thấp giọng nói.
Tạ Khán Hoa xấu hổ cười: “Ta cũng chưa từng nghe nói tới Thiên Ky Hạp.”
Tô Tiễn lại không nhìn ra ý cười huyền bí của Tạ Khán Hoa, chỉ lo nói tiếp phần mình: “Ngươi đương nhiên không biết. Thiên Ky Hạp là bảo vật chỉ có đệ tử chính tông của Tô gia mới biết được, chìa khóa luôn được các đời gia chủ cất giữ, Thiên Ky Hạp do các trưởng lão trong tông môn cất giữ, chỉ có khi hai bên cảm thấy đã tới thời khắc không thể không mở ra, mới có thể mở Thiên Ky Hạp ra. Lúc ấy ta vì muốn cưỡng ép mở hộp, mà đối chọi quyết liệt với tông môn. Bạch Cực Nhạc mang Thiên Ky Hạp đến, lại cho ta chìa khóa, nhưng sau khi ta mở ra lại phát hiện, trống không.”
Tạ Khán Hoa cúi đầu nói: “Nhất định là Bạch Cực Nhạc trộm.”
“Ngươi hiểu biết Bạch Cực Nhạc hơn ta.” Tô Tiễn cười.
Tạ Khán Hoa cũng cười theo: “Tri nhân tri diện bất tri tâm thôi……”
“Nhưng dù sao ta cũng không có được thứ ta muốn.” Tô Tiễn xoay người, “Cho nên ta cảm thấy cuộc giao dịch của ta với Bạch Cực Nhạc, không thành.”
Tạ Khán Hoa sửng sốt: “Nói như vậy, thì không cần đánh.”
“Ngươi mời ta uống rượu, ăn thịt, ta cũng từng nói sẽ báo đáp ngươi.” Tô Tiễn cười nói, “Ta không giết ngươi, chủ yếu là bởi vì ta cảm thấy ngươi rất hợp khẩu vị của ta. Hơn nữa, ta chưa bao giờ là người tuân thủ ước hẹn. Chẳng phải mọi người đều gọi ta là Ma Quân à, ta cũng nên có dáng vẻ của một Ma Quân.”
Tạ Vũ Linh và chúng đệ tử Xuân Phong Lâu lúc này cũng xông vào u ngục, bọn họ nhìn thấy Tô Tiễn đứng ngoài phòng giam, nhất thời không biết là địch hay là bạn, cũng không dám tiến về phía trước. Tạ Vũ Linh quay đầu nhìn thấy Tạ Khán Hoa, kích động gọi: “Thất thúc!”
Tạ Khán Hoa nhìn qua Tạ Vũ Linh, cũng kích động nói: “Tạ Hưng! Ngươi tới rồi!”
Tạ Vũ Linh sửng sốt: “Thất thúc, ta là lão tam, Tạ Vũ Linh.”
“À à à à, ngươi đã lớn như vậy rồi.” Tạ Khán Hoa cười nói, “Cũng phong độ nhẹ nhàng giống đại ca ngươi, hơn nữa đi ra đi vào luôn có nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy làm bạn, thật làm người khác hâm mộ a.”
Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ nở nụ cười, đã lâu như vậy rồi, mà người thất thúc này vẫn như vậy, cho dù là gặp phải sinh tử, ngoài miệng cũng vẫn không nói được gì đứng đắn.
“Đúng là rất đẹp.” Tô Tiễn liếm môi.
Chúng nữ tử của Xuân Phong Lâu chú ý tới động tác của hắn, liên tục rút kiếm, Cơ La cầm đầu quát khẽ: “Ngươi muốn làm gì?”
Tạ Khán Hoa vội vàng nói: “Tiền bối chớ có làm bậy a.”
Ngón trỏ của Tô Tiễn không ngừng gảy lên, cuối cùng hít sâu một hơi, cố gắng ép sự kích thích trong lòng xuống: “Khó nhịn a.”
Một trận gió lạnh thổi qua, Hách Liên Tập Nguyệt hình tượng có vẻ rất là
“Không sai, là Thiên Thủy Lâu, cuộc vui này, đương nhiên Ninh Thanh Thành sẽ không vắng mặt.” Tạ Khán Hoa nhìn về phía Tô Tiễn, “Không biết tiếp tới Ma Quân, dự định thế nào?”
“gia chủ Tô gia hiện giờ có lẽ đang ở sau núi, ta cũng không có hứng thú với c chjaat vật xuyên qua mọi người, trực tiếp đi tới cửa lao. Hắn cúi đầu nhìn qua: “Bạch Cực Nhạc không tới?”
Tạ Khán Hoa đẩy cửa lao đi ra: “Hắn vốn dĩ sẽ không tới, từ lúc đầu mục tiêu của hắn đã không phải ta.”
Hách Liên Tập Nguyệt sửng sốt: “Là Tô Bạch Y?”
“Không sai, hơn nữa ta còn có thể đoán được Tô Bạch Y bây giờ ở nơi nào.” Tạ Khán Hoa trả lời.
Hách Liên Tập Nguyệt cúi đầu suy nghĩ một lát: “Thiên Thủy Lâu.”
Cơ La cả kinh: “Vừa rồi trên đường tới đây, đúng là đã nghe thấy dị động ở Thiên Thủy Lâu.”
uộc tranh đấu của các ngươi, bây giờ ta muốn tới sau núi, hỏi rõ việc về Thiên Ky Hạp.” Tô Tiễn lại nhìn về phía đám người Cơ La nuốt một ngụm nước miếng, sau đó tung người nhảy, chạy thẳng ra khỏi u ngục.
Tạ Khán Hoa thở một hơi dài: “Cũng may đã mời lão quái vật này uống rượu vài lần, bằng không hôm khó có thể giữ được cái mạng nhỏ này.”
“Thiên Ky Hạp?” Hách Liên Tập Nguyệt nhíu mày nói.
“Chính là cái hộp mà Tô Hàn đã mở ra ấy, thừa dịp lão quái vật này còn chưa biết, chúng ta mau chạy tới Thiên Thủy Lâu đi.” Tạ Khán Hoa vội la lên.
Tạ Vũ Linh gật đầu nói: “Ta cũng đi.”
“Các ngươi không cần đi, vô luận là Ninh Thanh Thành hay là Bạch Cực Nhạc, muốn giết các ngươi, thật sự quá dễ dàng.” Tạ Khán Hoa lắc đầu nói.
Cơ La gật đầu: “Dọc theo đường đi tới nơi này, chúng ta đã thấy Thượng Lâm Thiên Cung loạn lên, nơi nơi đều có người phóng hỏa, chúng ta cần phải ngăn cản bọn họ!”
“Qua tối nay, khả năng thế gian này sẽ chỉ còn Duy Long Sơn, chứ không còn Thượng Lâm Thiên Cung nữa.” Tạ Khán Hoa khẽ thở dài.