Sau núi, Tô thị đại trạch.
Tô Hạc Lập giơ chén trà lên, tay có chút run rẩy, trong lòng tộc nhân của Tô thị hắn luôn là một người hành sự không bao giờ sợ hãi, cho dù năm đó Nam Ngọc Lâu đánh lên Thượng Lâm Thiên Cung, hắn vẫn có thể một lòng một dạ đứng gảy bàn tính, hoàn toàn không đặt chuyện đó vào trong lòng, nhưng hôm nay, hắn đã uống liên tục ba chén trà.
Thường nói trà có thể làm tĩnh tâm, nhưng Tô Hạc Lập lại cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa, không ngừng bùng cháy.
Quản gia Tô Minh Tuyệt từ ngoài cửa đi vào, nhìn về phía Tô Hạc Lập khẽ lắc đầu. Tô Lạc Lập đặt chén trà xuống: “Còn chưa kết thúc à?”
“Thượng Lâm Thiên Cung, hiện giờ đã rối như tơ vò, nơi nơi đều có người phóng hỏa, nhưng người của tam lầu tứ viện trừ Xuân Phong Lâu và Hình Luật Viện phái người ra ngăn cản, thì những người như là đã biến mất vậy.” Tô Minh Tuyệt nói.
Tô Hạc Lập nhẹ nhàng lắc đầu: “Có lẽ không phải biến mất, bọn họ chính là những người phóng hỏa đó.”
“Làm vậy thì đối với bọn họ mà nói, có gì tốt?” Tô Minh Tuyệt khó hiểu.
Tô Hạc Lập nhẹ nhàng xua tay: “Không quan trọng. Qua tối nay, Thượng Lâm Thiên Cung có lẽ sẽ biến mất, nhưng cũng có khả năng sẽ được trọng sinh, bây giờ người ta quan tâm duy nhất chính là Tô Bạch Y, hắn ra sao rồi?”
Tô Minh Tuyệt lắc đầu: “Lần hiện thân cuối cùng của Tô Bạch Y là ở cửa u ngục, đánh với phó lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Hạc một hồi, sau đó liền biến mất. Đã một ngày một đêm không có tin tức.”
Tô Hạc Lập đưa tay dùng sức nắm chặt lưng ghế: “Vậy Tạ Khán Hoa thì sao?”
“Sau khi tuyết rơi, Bạch Cực Nhạc cũng không hề đi tới u ngục, mà là trực tiếp đi về hướng Thiên Thủy Lâu, ngược lại là Hách Liên Tập Nguyệt dẫn theo các đệ tử của Xuân Phong Lâu chạy tới u ngục, nếu Bạch Cực Nhạc không ở đó, thì không ai có thể ngăn cản hắn, việc Tạ Khán Hoa được cứu ra là chuyện sớm hay muộn thôi.” Tô Minh Tuyệt trả lời.
“Cửa lao trong u ngục kiên cố không thể phá, không có chìa khóa thì không mở ra được, hơn nữa ta đoán chắc chắn Bạch Cực Nhạc có để lại tay sau. Mà Bạch Cực Nhạc đi Thiên Thủy Lâu, chẳng lẽ……” Tô Hạc Lập cả kinh, “Tô Bạch Y ở chỗ Ninh Thanh Thành?”
Tô Minh Tuyệt cũng cả kinh, sau đó bừng tỉnh: “Thì ra là như thế!”
“Không được, ta phải đi Thượng Lâm Thiên Cung.” Tô Hạc Lập trầm giọng nói.
“Đi cái gì mà đi, người ta là cao thủ quyết đấu, một tên phế vật đến đao cũng không giơ lên nổi, thì có thể làm gì?” Một giọng nói khinh thường bỗng nhiên vang lên.
“Ai!” Tô Minh Tuyệt đột nhiên xoay người, rút trường kiếm bên hông ra.
“Chỉ bằng ngươi, cũng dám xuất kiếm với ta?” Một bộ áo bào tro hiện lên bên cạnh Tô Minh Tuyệt, kiếm của Tô Minh Tuyệt tức khắc vỡ thành mười mấy mảnh, rơi xuống đất.
Tô Hạc Lập ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Ngươi là……”
Người vừa tới nở nụ cười lạnh: “Ta đã già đến mức cả ngươi cũng không nhận ra à? Thập tam đệ?”
Tô Hạc Lập sửng sốt: “Tam…… tam ca?”
Tô Minh Tuyệt kinh hãi, xoay người nói: “Tô Tiễn?”
“Tô Minh Tuyệt, vừa rồi ngươi dám xuất kiếm với ta, bây giờ lại gọi thẳng tên thật của ta, rốt cuộc là ai cho ngươi lá gan lớn như vậy.” Tô Tiễn quay đầu, liếc mắt nhìn Tô Minh Tuyệt một cái.
Chỉ là nhìn thoáng qua, ngay cả một ngón tay cũng chưa động.
Tô Minh Tuyệt bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, đầu rũ xuống, bắt đầu nôn.
“Tam ca, xin thủ hạ lưu tình!” Tô Hạc Lập vội vàng quát.
Tô Tiễn lại quay đầu, nhìn Tô Hạc Lập ngồi trên xe lăn, nhíu mày: “Chân của ngươi gãy khi nào?”
Tô Hạc Lập khẽ thở dài: “Đại khái là tám năm trước, bỗng nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo……”
Không chờ Tô Hạc Lập nói xong, Tô Tiễn đột nhiên đánh một chỉ về phía Tô Hạc Lập, Tô Hạc Lập lập tức đứng dậy lùi về sau, chiếc xe lăn kia nháy mắt bị ngón tay hư ảo của Tô Tiễn đánh nát, Tô Tiễn cười lạnh nói: “Mấy trò xiếc gạt người này của ngươi, để lừa những tên ngốc ở Thượng Lâm Thiên Cung còn tạm, lấy ra để lừa ta?”
Tô Hạc Lập thở phì phò, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Nếu ta không giả bộ, thì vừa rồi cái mạng nhỏ này đã bị tam ca cầm đi rồi.”
“Cầm thì cầm, Tô gia ở trong tay ngươi biến thành bộ dạng như thế này, giết ngươi cũng đúng.” Tô Tiễn hừ lạnh.
“Xem ra, mấy năm qua tuy tam ca ở trong u ngục, nhưng cũng vẫn nắm rõ việc của gia tộc trong lòng bàn tay a.” Tô Hạc Lập cười nói.
“Rõ trong lòng bàn tay cái rắm, mấy năm qua chẳng có ai vào u ngục, cho dù có vào thì chẳng qua cũng chỉ mấy ngày đã bị giết, có điều gần đây ta có một bạn tù mới, tên là Tạ Khán Hoa, hắn nói với ta không ít chuyện thú vị.” Tô Tiễn nhếch mày, “Nghe nói tiểu tử Tô Hàn kia sau này đã trở nên rất lợi hại?”
Lưng Tô Hạc Lập chợt lạnh: “Có lợi hại hay không cũng đã chết rồi.”
“Không nói với ngươi những việc này.” Tô Tiễn phất tay, “Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, đồ vật trong Thiên Ky Hạp, ở nơi nào?”
Tô Hạc Lập sửng sốt: “Thiên Ky Hạp được bảo quản ở Tinh Tú Viện - Thượng Lâm Thiên Cung.”
“Ta bảo Bạch Cực Nhạc lấy cho ta, ta lấy được hộp trước, sau đó vẽ ra bản vẽ chìa khóa năm đó ta đã ghi nhớ, bảo hắn tìm người đánh cho ta chiếc chìa khóa kia.” Tô Tiễn nhíu mày nói, “Nhưng chờ tới lúc ta có được chìa khóa, mở Thiên Ky Hạp ra, bên trong lại là trống rỗng không có thứ gì.”
Tô Hạc Lập lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”
“Ngươi không biết?” Tô Tiễn nhẹ nhàng khoát tay, mảnh kiếm gãy dưới đất liền bay tới trong tay hắn, “Ngươi thân là gia chủ đương nhiệm của Tô thị, vậy mà lại không biết việc này?”
“Không biết thì là không biết.” Tô Hạc Lập vung tay áo, một thanh trường kiếm thon dài vô cùng đã bay tới tay, hắn trợn mắt nhìn về phía Tô Tiễn, khí thế trên người cũng thay đổi trong nháy mắt.
Trong ánh mắt Tô Tiễn lộ ra vài phần suy nghĩ, hắn sâu kín nói: “Thì ra mấy năm nay ngươi giả bộ là một tiên sinh tính sách, là muốn chơi trò giả heo ăn thịt hổ, ta cũng không nghĩ, một tên phế vật như ngươi, lại cũng luyện được đến võ đạo Bất Quy cảnh.”
Áo dài trên người Tô Hạc Lập bay tán loạn, nhẹ nhàng giơ trường kiếm lên, kiếm khí lượn lờ khắp gian phòng, hắn trầm giọng nói: “Ta đúng là một người không hợp luyện võ, nhưng dù sao ta cũng là đệ tử của Tô gia, hơn nữa còn đang ở vị trí này, đương nhiên phải có chút gì đó.”
“Rất tốt.” Tô Tiễn gật đầu, “Không uổng công ta gọi ngươi một tiếng thập tam đệ. Nhưng hẳn là ngươi cũng biết ——”
“Kẻ hèn võ đạo Bất Quy, đối với ta mà nói, là vô dụng!”
Tô Tiễn cầm mảnh kiếm gãy trong tay nháy mắt nhảy ra, trường kiếm trong tay Tô Hạc Lập cũng lập tức chém ra.
Hai người lướt qua nhau.
Tô Hạc Lập nhẹ nhàng cúi đầu, trước ngực từ từ hiện ra một vết máu.
Tô Tiễn ném mảnh kiếm gãy trong tay xuống đất: “Nếu vừa rồi ta vung mảnh kiếm này về phía trước, đầu ngươi đã phải rơi xuống đất.”
Tô Hạc Lập cười khổ nói: “Nếu tam ca bằng lòng chiến đấu vì Tô gia ta, làm sao cần phải để tên phế vật như ta khổ luyện kiếm thuật mấy chục năm?”
“Ta vốn là chiến vì Tô gia, chỉ là năm đó những lão già kia quá hủ bại, ngoan cố không chịu thay đổi. Bây giờ ngươi nói cho ta.” Tô Tiễn lạnh lùng nói, “Đồ vật trong Thiên Ky Hạp đang ở nơi nào, bằng không đêm nay, người sau núi này, một người cũng không sống được!”
Tô Hạc Lập thu tế kiếm, gật đầu nói: “Được, ta nói cho ngươi.”