Quân Hữu Vân

Chương 207: Vấn Đề



Trong Tinh Tú Viện.

Trên người Phong Tả Quân đã tràn đầy vết thương, tốc độ vung đao cũng càng ngày càng chậm, nhưng cứ sau một đám sát thủ ngã xuống, lập tức lại có một đám sát thủ mới đánh vào, cảm giác như đánh mãi không xong, mà trong phòng, Tinh Hà vẫn đang truyền công cho Mặc Trần.

“Tạ Vũ Linh, ngươi ở đâu! Mau tới hỗ trợ!” Phong Tả Quân gần như tuyệt vọng gầm lên một tiếng.

“Tới đây.” Một cây quạt xếp bay tới, đánh lùi đám người trước mặt Phong Tả Quân, sau đó một bộ áo dài đáp xuống đất, Tạ Vũ Linh tiếp lấy quạt xếp, nhẹ nhàng vung lên.

So với Phong Tả Quân tóc tai bù xù, sức cùng lực kiệt, thì đúng là phong lưu phóng khoáng hơn nhiều a.

Phong Tả Quân vừa mừng vừa sợ: “Ta tùy tiện gọi một tiếng, mà ngươi tới thật.”

Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng vung quạt xếp: “Ngươi có chút chật vật a.”

Phong Tả Quân giơ bốn ngón tay lên: “Ta đánh bốn canh giờ, đánh bốn canh giờ a, cho dù thứ ta cầm không phải trọng đao, mà là cây kim thêu, cũng phải mệt.”

Tạ Vũ Linh nhìn thoáng qua trong viện: “Mặc Trần đâu?”

“Nói ra thì rất dài, tóm lại là phiền toái ở Tinh Tú Viện đã được giải quyết, hiện giờ Tinh Hà thủ tọa đang truyền công cho Mặc Trần, đám người ngoài này đang muốn vào ngăn cản, còn ta ở chỗ này cản bọn họ.” Sau khi Phong Tả Quân nói xong, liền ném đao sang một bên, trực tiếp nằm xuống đất.

“Ngươi định làm gì?” Tạ Vũ Linh hỏi.

Phong Tả Quân nhắm hai mắt lại: “Ta chợp mắt một lát, ngươi đánh trước đi.”

Tạ Vũ Linh bất đắc dĩ lắc đầu, đôi mắt đảo qua, bỗng nhiên phát hiện trong phòng, có tinh quang sáng lên, trong nháy mắt, thậm chí ánh tinh quang này còn sáng hơn ban ngày.

Trong phòng, Tinh Hà đứng lên, thân thể từ từ tan ra hòa vào trong ánh tinh quang.

Mặc Trần lệ rơi đầy mặt, nhìn cơ thể Tinh Hà từ từ tan đi, cúi đầu nói: “Đệ tử Mặc Trần, cung tiễn Tinh Hà thủ tọa trở về với sao trời.”

“Người sau khi chết, thật sự sẽ trở về với sao trời sao?” Tinh Hà cười, nụ cười ôn hòa, ấm áp.

Mặc Trần lắc đầu nói: “Người khác thì ta không biết, nhưng nếu là Tinh Hà thủ tọa, tất nhiên là sẽ.”

“Nhưng ta không muốn.” Tinh Hà chậm rãi ngẩng đầu, “Sao trời quá lạnh, ta muốn tới nơi nào đó có xuân về hoa nở. Cả đời này của ta, đều hiến mình cho sao trời, tiếp tới, có thể có một cuộc sống khác.”

“Nên vậy, nên vậy.” Mặc Trần đã khóc không thành tiếng.

“Sớm ngày biến cái giang hồ này, thành giang hồ mà các ngươi muốn đi.” Tinh Hà giơ tay sờ đầu Mặc Trần, sau đó liền biến mất tại chỗ, chỉ còn lại một chút tinh quang rơi vãi dưới đất, lại lóe lên vài cái sau đó liền biến mất không còn gì nữa.

Trong Thiên Thủy Lâu.

Bạch Cực Nhạc nhìn ánh tinh quang sáng như ban ngày phát ra từ Tinh Tú Viện ở phía xa, nhàn nhạt nói: “Không nghĩ ngươi sẽ đưa ra lựa chọn này.”

Thừa dịp tinh thần của Bạch Cực Nhạc đang bị ánh tinh quang ngoài kia thu hút, Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt vội vàng vọt đến bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi và Tô Bạch Y.

“Sư phụ.” Tô Bạch Y đưa tay nắm lấy ống tay áo của Tạ Khán Hoa.

Tạ Khán Hoa giơ tay lau đi vết máu trên mặt Tô Bạch Y, nhẹ giọng thở dài: “Tên đồ đệ ngốc nhà ngươi, đã bảo ngươi đừng tới, ở Học Cung đợi không được à? Tới nơi này nạp mạng làm gì.”

“Sư phụ, ta ——” Tô Bạch Y đang muốn nói chuyện, đột nhiên Nam Cung Tịch Nhi bên cạnh đang hôn mê lại nôn ra một ngụm máu tươi. Tạ Khán Hoa và Tô Bạch Y vội vàng quay đầu nhìn sang.

Hách Liên Tập Nguyệt buông bàn tay đặt sau lưng Nam Cung Tịch Nhi ra, thấp giọng nói: “Không ngại, phun máu bầm ra thôi.”

Tạ Khán Hoa nhìn khuôn mặt Nam Cung Tịch Nhi, bỗng nhiên sững ra một lát, sau đó thuận tay đẩy Tô Bạch Y ra, đi tới trước mặt Nam Cung Tịch Nhi, đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt nàng, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về, hắn lẩm bẩm nói: “Thật sự là quá giống.”

Hách Liên Tập Nguyệt gật đầu nói: “Đúng là rất giống.”

Tạ Khán Hoa cười nói: “Không nghĩ tới, đời này của ta vẫn còn cơ hội gặp lại con gái ta, vậy thì hôm nay cho dù chết ở chỗ này, cũng không uổng.”

Hách Liên Tập Nguyệt khẽ nhíu mày: “Nhưng con gái ngươi, còn chưa gặp được ngươi.”

“Sư phụ ——” Tô Bạch Y thấp giọng gọi.

“Ừm?” Tạ Khán Hoa đang muốn quay đầu, nhưng lúc này Bạch Cực Nhạc đã phục hồi tinh thần, đánh một chỉ về phía bọn họ.

Tạ Khán Hoa chém Quân Ngữ kiếm ra, chặn lại ngón tay hư ảo này, sau đó đứng dậy nói: “Bạch Cực Nhạc ngươi rất giỏi tính nhân tâm, nhưng có tâm của một vài loại người, ngươi nhất định không tính chính xác được.”

“Ồ? Loại người gì?” Bạch Cực Nhạc hỏi.

“Loại người giống như ngươi, tỷ như Tinh Hà, tỷ như Tô Tiễn tiền bối, bọn họ đều có chỗ nào đó tương tự ngươi.” Tạ Khán Hoa chậm rãi nói, “Cho nên ngươi không tính chính xác được bọn họ.”

Bạch Cực Nhạc suy nghĩ, gật đầu nói: “Có lý.”

“Lấy sức của một người đối phó với Thượng Lâm Song Tuyệt chúng ta, Bạch lâu chủ có tin tưởng không?” Tạ Khán Hoa cười nói.

Bạch Cực Nhạc chậm rãi nói: “Lấy sức một người đồng thời đối phó với Thượng Lâm Song Tuyệt, toàn thiên hạ này cũng không có ai dám nói hai chữ tin tưởng.”

Tạ Khán Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy hay là làm một cuộc giao dịch, ngươi dẫn người của ngươi xuống núi, ta dẫn người của ta xuống núi, Thượng Lâm Thiên Cung trả lại cho Tô gia.”

Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên cười, hắn lắc đầu nói: “Bạch Cực Nhạc ta cũng không phải bất cứ cuộc làm ăn nào cũng làm.”

“Vậy thì đánh đi.” Tạ Khán Hoa vẽ ra một đóa kiếm hoa.

“Sư phụ.” Tô Bạch Y cố gắng chống đất đứng lên, gầm lên một tiếng về phía Tạ Khán Hoa, sau đó thân hình lại lung lay muốn đổ, cơ hồ sắp phải té ngã.

Tạ Khán Hoa vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, nghi hoặc nói: “Ngươi rốt cuộc đang muốn nói gì với ta? Không thể chờ sư phụ đánh xong trận này rồi nói à?”

“Ta có một câu hỏi, bây giờ nhất định phải hỏi!” Tô Bạch Y quay đầu về phía Bạch Cực Nhạc nói, “Bây giờ ngươi đừng ra tay, bằng không ta sẽ cắn lưỡi tự sát, cho ngươi mang một cái xác không đi!”

Bạch Cực Nhạc sửng sốt, nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào.

Tạ Khán Hoa càng hoang mang: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Ngươi!” Tô Bạch Y trầm giọng, “Rốt cuộc có quan hệ gì với Tô Điểm Mặc?”

“Hả?” Khóe miệng Tạ Khán Hoa giật giật.

Hách Liên Tập Nguyệt ném ra một ánh mắt xem thường.

“Nói a.” Tô Bạch Y lay lay Tạ Khán Hoa.

Tạ Khán Hoa phất tay ngừng động tác của Tô Bạch Y, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ta và Điểm Mặc muội muội ——”

“Điểm Mặc muội muội? Xưng hô thân mật như vậy? Ngươi không phải đã có hôn ước với mẫu thân của sư tỷ à, vì sao còn dây dưa mập mờ với nữ tử khác. Không nghĩ rằng Tô Bạch Y ta tự xưng là phải trở thành quân tử, lại bái gia hỏa mặt người dạ thú, táng tận lương tâm này làm thầy! Thật sự là ô nhục, mất hết đạo đức!” Tô Bạch Y không chờ Tạ Khán Hoa nói xong, đã ập tới một trận lời tức giận mắng chửi.

Tạ Khán Hoa giơ tay lau nước miếng trên mặt, nói với Bạch Cực Nhạc: “Ngươi giết hắn đi, ta không đánh với ngươi nữa.”

“Rốt cuộc là muốn hỏi cái gì?” Hách Liên Tập Nguyệt muốn nhanh chóng kết thúc tình cảnh hoang đường này.

“Được, ta hỏi ngươi.” Tô Bạch Y giơ tay kéo vạt áo Tạ Khán Hoa, “Ngươi rốt cuộc là sư phụ ta, hay là cha ta?”

“Hả?” Mặt Tạ Khán Hoa lại giật giật mấy cái.