Câu hỏi này vừa hỏi ra, không chỉ Tạ Khán Hoa sửng sốt, ngay cả Hách Liên Tập Nguyệt và Bạch Cực Nhạc cũng ngây ngẩn cả người, bầu không khí trong Thiên Thủy Lâu lập tức trở nên có chút cổ quái. Lúc này đúng ra là lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, chuẩn bị động thủ giết người, nhưng Tô Bạch Y lại hồn nhiên không hiểu, trong lòng chỉ cầu một đáp án.
“Mấy ngày qua, ngươi đã gặp những ai, nghe được những chuyện gì? Vì sao lại hỏi ta câu này?” Tạ Khán Hoa nuốt một ngụm nước miếng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
“Gặp được vài cố nhân của ngươi, nghe được những chuyện phong lưu của ngươi.” Tô Bạch Y trả lời, trong giọng nói tràn ngập sự khinh thường.
“Cố nhân nào?” Tạ Khán Hoa nhíu mày nói.
“Hình Luật Viện Giới Tình Bất Giới Sắc, Ác Ma thành chủ Mạc Vấn, gia chủ Tô gia Tô Hạc Lập ở sau núi, chuyện bọn họ nói với ta, toàn là quan hệ của ngươi với nhị cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung Tô Điểm Mặc, không tầm thường.” Tô Bạch Y nói.
Mặt Tạ Khán Hoa hơi đỏ lên: “Vậy những chuyện cũ đó là gì……”
Giọng Tô Bạch Y đã mang theo vài phần nức nở: “Ngươi quả nhiên là cha ta……”
“Đúng là nói vớ nói vẩn.” Tạ Khán Hoa đẩy Tô Bạch Y ra, “Ta đương nhiên là sư phụ ngươi! Quan hệ của ta với Điểm Mặc muội muội, tuy rằng thân mật, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như tình huynh muội, ngươi chớ có nói bậy, lòng ta từ đầu đến cuối chỉ có một mình mẫu thân của Tịch Nhi thôi!”
Tô Bạch Y ngây ngẩn cả người, sau đó bắt lấy ống tay áo Tạ Khán Hoa: “Ngươi nói cái gì? Sư phụ ngươi nói cái gì?”
Tạ Khán Hoa bất đắc dĩ nói: “Ta nói, ta không phải cha ngươi, cha ngươi là một người khác!”
“Ha ha ha ha ha ha.” Tô Bạch Y cao giọng cười dài, “Sư phụ ngươi nói thật chứ?”
Tạ Khán Hoa nhăn mày: “Đáp án ta không phải cha ngươi, thật sự làm ngươi cao hứng như vậy à?”
Tô Bạch Y gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi không phải cha ta, vậy thì ta có thể theo đuổi sư tỷ rồi!”
Tạ Khán Hoa nhìn lướt qua Nam Cung Tịch Nhi nằm dưới đất, lại lướt qua Hách Liên Tập Nguyệt, lại nhìn qua Tô Bạch Y: “Được lắm tên tiểu tử thối ngươi! Ngươi lại dám chơi con gái ta? Ta làm thịt ngươi.”
Lúc này Hách Liên Tập Nguyệt đã vọt đến bên cạnh Tạ Khán Hoa, nhìn về phía hắn nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng đùa nữa.”
Tạ Khán Hoa sửng sốt, quay đầu, phát hiện áo Bạch Cực Nhạc nhẹ nhàng bay lên, sát ý nháy mắt tràn ngập, Tạ Khán Hoa cười nói: “Ta và đồ đệ ta lâu ngày mới gặp lại nhau, tán dóc chút việc nhà, Bạch lâu chủ đã không chờ được rồi?”
Bạch Cực Nhạc giơ Vô Trần kiếm của Ninh Thanh Thành lên: “Muốn thắng các ngươi, đúng là cần tốn chút thời gian.”
Tạ Khán Hoa nhìn thấy Vô Trần kiếm, lúc này mới nghĩ tới Ninh Thanh Thành, nhìn xung quanh một vòng trong lâu mới phát hiện thi thể Ninh Thanh Thành đã bị băng tuyết bao trùm, hắn sửng sốt: “Ninh Thanh Thành chết rồi?”
Hách Liên Tập Nguyệt đi qua, cúi người nhìn thi thể, nhíu mày nói: “Thật sự đã chết.”
Tạ Khán Hoa nhìn về phía Bạch Cực Nhạc: “Ngươi làm à?”
Bạch Cực Nhạc nhìn qua Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y vẫn đắm chìm trong sự vui sướng, lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn thi thể Ninh Thanh Thành, lắc đầu nói: “Thật ra cũng không thể nói là ta làm. Rõ ràng hắn đã chặn được kiếm của ta, cuối cùng lại tự mình chịu kiếm.”
Tạ Khán Hoa nghi hoặc nói: “Cho dù ngươi luyện Tiên Nhân Thư, cũng không thể nào giết được Ninh Thanh Thành……”
Hách Liên Tập Nguyệt đưa tay sờ lớp tuyết bên ngoài thi thể, trầm giọng nói: “Kiếm khí đọng tuyết?”
“Ngươi học được kiếm pháp này từ nơi nào?” Tạ Khán Hoa kinh ngạc nhìn về phía Tô Bạch Y.
“Đủ rồi.” Thân hình Bạch Cực Nhạc chợt lóe lên, đi tới trước mặt Tạ Khán Hoa, trực tiếp xuất một kiếm với Tạ Khán Hoa.
“Quen biết Bạch lâu chủ nhiều năm, thế mà lại không nghĩ tới, Bạch lâu chủ còn biết dùng kiếm.” Tạ Khán Hoa cầm lấy Quân Ngữ kiếm, nhẹ nhàng chắn, sau đó lùi về sau ba bước.
“Kiếm, chẳng qua là công cụ để giết người, biết giết người, tự nhiên sẽ biết dùng kiếm.” Trường kiếm của Bạch Cực Nhạc vẽ ra một đường, vậy mà lại chém ra kiếm khí màu đen tương tự như kiếm khí của Ninh Thanh Thành.
“Đúng rồi sư phụ, vậy cha ta rốt cuộc là ai a?” Tô Bạch Y lại nghĩ tới vấn đề quan trọng này, vội vàng hỏi.
“Nơi này còn có một cao thủ có thể xếp hạng đầu trong thiên hạ, ngươi có thể đừng vội nghiên cứu việc gọi ta là nhạc phụ vào lúc này không?” Tạ Khán Hoa bất đắc dĩ trả lại Bạch Cực Nhạc một kiếm.
Vô Trần kiếm trong tay Bạch Cực Nhạc chạm nhau với Quân Ngữ kiếm, trong giây lát, hai người đã qua hơn mười kiếm, cuối cùng xẹt qua người nhau, mỗi người đều để lại một vết kiếm trên vạt áo của đối phương.
“Bạch lâu chủ không dùng Tiên Nhân Chỉ Lộ, có phải là khinh thường ta?” Tạ Khán Hoa cười nhạt.
“Ta cũng rất hy vọng có thể được nhìn thấy Vụ Lý Khán Hoa của Tạ lâu chủ.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng.
“Ngươi giết huynh đệ tốt nhất của ta.” Tạ Khán Hoa bỗng nhiên nắm chặt Quân Ngữ kiếm, xoay người dùng sức vung trường kiếm lên, “Cho nên ta rất muốn xem tên tiên nhân ngươi, có thể chỉ ra con đường gì!”
“Được.” Bạch Cực Nhạc đột nhiên xoay người, kiếm khí màu đen trên thân Vô Trần kiếm bạo khởi, nhưng vẫn không đỡ được một kiếm bạo nộ này của Tạ Khán Hoa. Vô Trần kiếm bị Tạ Khán Hoa đánh bay lên không trung, Tạ Khán Hoa lại tung người nhảy, đâm một kiếm tới ngực Bạch Cực Nhạc.
“Cẩn thận!” Hách Liên Tập Nguyệt khẽ quát một tiếng.
Tạ Khán Hoa cau mày, vội vàng xoay người, chỉ thấy Vô Trần kiếm xoay chiều trên không trung một cái, sau đó rơi thẳng xuống, hắn lập tức giơ kiếm đón đỡ, kết quả sau khi Vô Trần kiếm bị đánh bay, lại xẹt qua đỉnh đầu hắn, bay về tay Bạch Cực Nhạc.
“Dùng khí ngự kiếm?” Tạ Khán Hoa thấp giọng nói.
“Chút tài mọn thôi.” Bạch Cực Nhạc trả lời.
Tô Bạch Y nhìn về phía Hách Liên Tập Nguyệt, thầm nghĩ chỉ bằng một mình sư phụ, là có thể đánh bất phân thắng bại với Bạch Cực Nhạc, nếu Hách Liên lâu chủ cũng ra tay, vậy chẳng phải là nắm chắc thắng lợi à? Cho nên khi hai người bọn họ vừa đi vào trong lâu, hắn đã cảm thấy mình được cứu rồi, nhưng lúc này hắn tập trung nhìn, lại phát hiện Xuân Phong chi lực trên người Hách Liên Tập Nguyệt đang nhanh chóng tiết đi. Hắn chậm rãi đi qua, thấp giọng nói: “Hách Liên lâu chủ?” Hắn ở cũng từng thấy cảnh tượng như vậy trên người Đạo Quân, nếu không kịp thời chữa trị, có lẽ sẽ sảy ra hậu quả rất nghiêm trọng.
Hách Liên Tập Nguyệt sửng sốt, ý thức được Tô Bạch Y đã phát hiện bí mật trên người hắn, lập tức nhíu mày nói: “Chớ nhiều lời.” Sau khi nói xong, tay phải Hách Liên Tập Nguyệt nhẹ nhàng lật lại, Tô Bạch Y liền nhìn thấy Xuân Phong chi lực ngưng tụ lại lần nữa, chỉ là sắc mặt Hách Liên Tập Nguyệt lại là càng ngày càng kém. Vừa rồi hắn cưỡng ép phá tan Quỷ Môn Quan của Thiên Cơ Viện, tuy nhìn bề ngoài không có vết thương gì lớn, nhưng thật ra đã bị nội thương rất nặng, thế cho nên tuy hắn và Tạ Khán Hoa cùng đuổi tới nơi này, nhưng lúc này lại chỉ có thể đứng nhìn Tạ Khán Hoa động thủ một mình.
Lúc này Tạ Khán Hoa bỗng quay đầu liếc mắt nhìn Hách Liên Tập Nguyệt một cái, Hách Liên Tập Nguyệt cưỡng ép áp xuống luồng huyết khí cuồn cuộn trong ngực, nhìn về phía hắn nhẹ nhàng gật đầu.
Tuy đã nhiều năm bọn họ không cùng sóng vai tác chiến, nhưng Tạ Khán Hoa liếc mắt một cái đã hiểu ý trong ánh mắt của Hách Liên Tập Nguyệt.
Bọn họ chỉ có một cơ hội cùng đánh.
Có thể thắng Bạch Cực Nhạc hay không, liền xem cơ hội này.
Xuân Phong Đắc Ý, Vụ Lý Khán Hoa.
Vốn là một chiêu.