Quân Hữu Vân

Chương 209: Hợp Kích



Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên cắm trường kiếm xuống đất, sau đó giang hai tay áo ra, quát lớn một tiếng: “Khởi!”

Chỉ thấy cửa sổ trong Thiên Thủy Lâu nháy mắt đóng lại, kiếm khí màu đen lượn lờ trong lâu, Tô Bạch Y sửng sốt: “Vô Cấu kiếm trận của Ninh Thanh Thành?”

Con ngươi Tạ Khán Hoa hơi co lại, Quân Ngữ kiếm giơ ngang người trước, không dám vọng động.

Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc, đáng sợ nhất ở chỗ, mấy chục năm qua, chưa bao giờ có ai thấy hắn dùng ra toàn lực.

Tựa hồ mỗi lần thắng, đều cho người ta cảm giác vẫn có dư sức.

Đó chính là mị lực bất bại.

Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết có phải hắn còn cất giấu sát chiêu gì hay không, có lẽ hắn chỉ cao hơn ngươi một tầng lầu, cũng có lẽ hắn cao hơn ngươi chín tầng tháp, có lẽ hắn cao ngang trời!

Mà Tạ Khán Hoa lại bại rất nhiều lần, tỷ như năm đó không đánh lại Tô Hàn, sau đó bị bắt đi theo Tô Hàn tới Duy Long Sơn, lại tỷ như năm đó không đánh lại Nam Cung Vân Hỏa, cho nên không thể đưa Nam Cung Vũ Văn đi ngay.

Nhưng bại cũng có mị lực của bại, bởi vì Tạ Khán Hoa biết mình thua ở điểm nào, yếu ở chỗ nào, khi một người biết mình yếu ở chỗ nào, thì sẽ không so chỗ yếu nữa mà trở nên càng khó giải quyết!

“Dùng ra toàn lực đi.” Trong nháy mắt Bạch Cực Nhạc bỗng nhiên toát ra vài phần hưng phấn, đây không phải là vẻ mặt vốn có của hắn. Bởi vì Thiên Cung Thủ Bạch Cực Nhạc trong mắt người khác vẫn luôn là mộy người cái tâm lặng như nước, rất ít khi vì việc bên ngoài mà thay đổi cảm xúc, cho dù là rất nhỏ, cũng cực kỳ ít, nhưng giờ phút này hắn bỗng nhiên lại hưng phấn không che giấu được.

“Cho ta xem cái gì mới là kiếm ý thật sự của ngươi!” Bạch Cực Nhạc mạnh tay vung kiếm, vô số kiếm khí đánh về phía Tạ Khán Hoa.

Nhưng Tạ Khán Hoa đối mặt với kiếm khí mãnh liệt ập tới, lại chỉ thản nhiên múa Quân Ngữ kiếm đón đỡ.

Kiếm của Tạ Khán Hoa kiếm, trước nay luôn rất đơn giản.

Theo như lời của Tức Mặc Hoa Tuyết, kiếm pháp của Tạ Khán Hoa, trên giang hồ thật sự không xếp trên được ai.

Năm đó Kiếm La Sát lên núi khiêu chiến Tạ Khán Hoa, nghe nói chém ra kiếm khí cao tới ba tầng lầu, dẫn tới dông tố đổ xuống chiều hôm đó, lúc nước mưa rơi xuống đất, mỗi giọt đều đánh tung bụi đất lên, bởi vì nghe nói trong nước mưa theo kiếm khí. Rất nhiều người đi xem trận quyết đấu kinh thế này, đường lên núi của Thượng Lâm Thiên Cung ngày đó bị mười ba thức kiếm của Kiếm La Sát đánh tan không còn một mảnh, khi xuất kiếm lại mang theo sấm sét, mưa rơi, quả thực như là thần tiên lâm thế, mà Tạ Khán Hoa từ đầu đến cuối, chỉ ra vài kiếm ít ỏi, mỗi kiếm đều thường thường không có gì lạ.

Cho đến một kiếm dành chiến thắng cuối cùng kia.

Mà uy thế của kiếm cuối cùng ấy, chẳng qua cũng chỉ đánh rơi một đóa hoa đào trước cửa Phù Sinh Túy Mộng Lâu mà thôi.

Ngày đó Bạch Cực Nhạc không đi xem trận quyết đấu này, chỉ ngồi trước lâu uống trà.

Hoa đào rơi vào chén trà của hắn, hắn nhàn nhạt nói một câu: “Hảo kiếm.”

Từ ngày đó trở đi, hắn bắt đầu mong đợi có thể đánh với Tạ Khán Hoa một trận.

Đây là tư tâm rất ít có, mà Bạch Cực Nhạc gieo trong lòng.

Cho nên lúc này hắn bỗng nhiên, hưng phấn!

Kiếm khí màu đen rơi xuống như mưa, ập về phía Tạ Khán Hoa.

Tạ Khán Hoa múa loạn Quân Ngữ kiếm, lấy kiếm làm dù, chặn lại trận mưa kiếm này.

“Nếu muốn ta dùng ra toàn lực, vậy thì phải có thành ý thế nào để ta dùng toàn lực trước đã!” Tạ Khán Hoa phẫn nộ quát.

“Được!” Bạch Cực Nhạc gật đầu.

Kiếm khí màu đen nháy mắt tiêu tán.

Bạch Cực Nhạc vung tay ném Vô Trần kiếm đi, thuận tay điểm một chỉ vào thân Vô Trần kiếm, sau đó hắn nhắm hai mắt lại.

“Phá!” Ngay sau đó hắn quát khẽ một tiếng, khi hắn mở mắt ra lần nữa, Vô Trần kiếm nháy mắt vỡ vụn thành mười mấy mảnh, hắn phất tay áo, những mảnh kiếm đó đánh về phía Tạ Khán Hoa.

Đây chính là uy lực của Tiên Nhân Chỉ Lộ, cho dù là tuyệt thế thần binh, khi Bạch Cực Nhạc đã tìm được “Tâm” của nó rồi, thì cũng yếu ớt như một nhánh cây.

Nhưng ít ra lúc này, Bạch Cực Nhạc không chỉ dùng kiếm, mà là Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Tạ Khán Hoa vẫn luôn chờ giờ khắc này.

Kiếm tất thắng của hắn là Vụ Lý Khán Hoa, mà tuyệt học của Bạch Cực Nhạc là Tiên Nhân Chỉ Lộ.

Người lộ ra át chủ bài trước, thì sẽ nếm mùi thất bại.

Chính là lúc này!

Trong nháy mắt này, cho dù là Tô Bạch Y đã từng ở chung sớm chiều với Tạ Khán Hoa hơn mười năm, cũng không nhịn được, toàn thân run lên, hắn cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh thấu xương, mà luồng hàn ý này, đương nhiên chính là sát ý.

Tức Mặc Hoa Tuyết từng nói, Tạ Khán Hoa mạnh nhất ở kiếm ý.

Cái gì là kiếm ý?

Sát nhân tâm!

Tạ Khán Hoa đâm tới phía trước một kiếm, hắn hoàn toàn không nhìn đến những mảnh gãy của Vô Trần kiếm đó, dù cho bất cứ mảnh nào trong đám mảnh kiếm đó, cũng đều có thể cướp đi tính mạng của một cao thủ dễ như trở bàn tay.

Bởi vì phía sau Tạ Khán Hoa, có gió xuân thổi lên.

Hách Liên Tập Nguyệt đã đi tới phía sau hắn, trường bào màu lục đậm bay tán loạn.

Cả tòa Thiên Thủy Lâu dưới sự lưu chuyển của gió xuân, đã trở nên lung lay như muốn đổ.

Mà những mảnh kiếm đang bay tới đó, trong nháy mắt đều bất động.

“Xuân Phong Đắc Ý!” Hách Liên Tập Nguyệt tung người nhảy lên, quát lớn, khóe miệng có máu tươi chảy ra.

“Vụ Lý Khán Hoa!” Kiếm của Tạ Khán Hoa đã tới trước mặt Bạch Cực Nhạc.

Sau đó bỗng nhiên cả người cả kiếm đều biến mất.

Đây mới thật sự là Vụ Lý Khán Hoa!

Khi kiếm xuất hiện lần nữa, thì đã tới trước ngực Bạch Cực Nhạc.

Tránh cũng không thể tránh.

Một luồng kiếm khí hình đóa hoa sen, hiện lên dưới chân Tạ Khán Hoa.

Đây chính là Vụ Lý Khán Hoa hoàn chỉnh.

Trước đây Tô Bạch Y từng hỏi Tạ Khán Hoa, vì sao khi xuất kiếm, còn phải vẽ lên một đóa hoa ở dưới chân.

Tạ Khán Hoa nói với hắn, bởi vì đẹp.

Tô Bạch Y tin, bởi vì Tạ Khán Hoa đúng thật là một người nhàm chán mà thích làm màu như vậy.

Nhưng sự thật đương nhiên không phải như vậy.

Đóa hoa kia mới thật sự là kiếm khí, mới là sát chiêu thật sự.

Chân Tạ Khán Hoa nhẹ nhàng dậm xuống, đóa hoa sen kia nháy mắt biến mất, tụ lại thành một tia kiếm khí, đi tới trên đầu ngón tay ở bàn tay trái của hắn.

Cùng lúc này ngón tay Bạch Cực Nhạc cũng điểm vào thân Quân Ngữ kiếm, kiếm khí trên thân kiếm nháy mắt nứt toạc.

Ống tay áo của Tạ Khán Hoa nháy mắt bị xé nát, trên cánh tay, máu tươi chảy xuống, ngay cả Quân Ngữ kiếm cũng lướt qua bên cạnh Bạch Cực Nhạc.

Nhưng cũng may, Tạ Khán Hoa còn có một kiếm.

Kiếm ngưng kết trên đầu ngón tay, điểm vào vai Bạch Cực Nhạc.

“Ta cũng có một chỉ tiên nhân kiếm, đưa ngươi lên trời!” Tạ Khán Hoa phẫn nộ quát.

Bạch Cực Nhạc khó tin cúi đầu nhìn.

Hách Liên Tập Nguyệt đáp xuống đất, khóe miệng hơi nhếch lên.

Đây là nhược điểm của Bạch Cực Nhạc mà ngày đó sau khi hắn quan sát trận chiến của Bạch Cực Nhạc và Tiêu Dao Tiên đã phát hiện ra. Đó chính là sau khi Bạch Cực Nhạc xuất ra Tiên Nhân Chỉ Lộ, bởi vì hắn phải ngưng kết chân khí toàn thân vào một chỉ kia, mà tự làm mình tiến vào một trạng thái vô cùng yếu ớt, trạng thái này chỉ chớp qua trong nháy mắt, nhưng đối với Tạ Khán Hoa mà nói, cũng không khó.

Nhưng Tạ Khán Hoa sau một kích đắc thủ lại bỗng nhiên mở to hai mắt, bởi vì chỉ của hắn, điểm vào vai Bạch Cực Nhạc, lại không có cách nào tiến thêm một phân. Tay trái hắn rung lên dữ dội, nhưng lại dịch khỏi vai Bạch Cực Nhạc từng chút, từng chút một.

“Đây…… đây là.” Ngữ khí Tạ Khán Hoa vô cùng khiếp sợ.