“Xuân thủy bích như thiên, ngọa thuyền thính vũ miên.”
(nước xuân xanh như trời, nằm thuyền nghe mưa ngủ)
Ngày xuân Giang Nam, trên bích hồ, một con thuyền nhỏ chậm rì rì trôi giữa hồ, nam tử thân mặc áo xanh nằm trên thuyền, thảnh thơi hát một khúc.
“Công tử.” Một bên tiểu nương tử xinh đẹp nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt tròn trong tay, “Chúng ta lên thuyền này làm cái gì, không bằng tới Xuân Thủy tiểu trúc bên bờ hồ, ở đó có trà uống, có trái cây ăn, còn có thể nghe hát.”
“Nơi đó quá nhiều người a.” Nam tử áo xanh nhắm mắt lại, cười hì hì, “Chúng ta cứ bơi ra giữa hồ như vậy, mới có thể làm một số việc không thể cho người khác nhìn a.”
Tiểu nương tử xinh đẹp mặt đỏ lên: “Công tử lại trêu đùa thiếp, nếu thật sự muốn làm chuyện đó, chúng ta cần gì phải……”
Khi đang nói chuyện, thuyền nhỏ bỗng nhiên “ầm” một tiếng, hình như bị một con thuyền khác đụng phải, nặng nề rung động. Nam tử áo xanh vẫn híp mắt nằm phơi nắng, có vẻ hoàn toàn không quan tâm. Tiểu nương tử xinh đẹp xoay người, nhíu mày: “Là ai không có mắt như vậy?” Nhìn thấy người vừa tới, tiểu nương tử xinh đẹp sửng sốt, câu mắng tiếp theo cũng không mắng ra được. Nàng tự xưng là tiểu nương tử có dung mạo thượng thừa trong Hoa Tước Lâu, nhưng nhìn thấy người trước mặt này, lại sinh ra vài phần cảm giác mặc cảm.
Trước mặt nàng là một con thuyền nhỏ không có lều, trên thuyền có một nữ tử đeo kiếm đang đứng đó, khuôn mặt nữ tử tuyệt mỹ, thân mặc áo tím, dưới lớp áo tím càng phác họa ra thân hình thướt tha, làm một tiểu nương tử đang còn son trong Hoa Tước Lâu cũng phải ao ước không thôi. Quan trọng hơn là, trên người nữ tử áo tím còn có một loại khí chất kỳ lạ, là thanh lãnh? Là kiêu ngạo? Tiểu nương tử không có cách nào nói rõ cảm giác này, đây là loại khí chất mà nàng không thể thấy được trong Hoa Tước Lâu, cũng chính là vì khí chất này, làm nàng sinh ra cảm giác mặc cảm kia.
“Ngươi hẳn là đã thành thân.” Nữ tử áo tím nhàn nhạt nói.
Tiểu nương tử sửng sốt, hiểu ra thì ra việc nam tử áo xanh nói vừa rồi không liên quan đến mình, hắn tới đây là để gặp cô nương áo tím này, lập tức đỏ bừng mặt, lùi sang một bên.
“Còn chưa bái đường, không tính là thành thân.” Nam tử áo xanh ngồi dậy, ngáp một cái.
“Ta nghe nói, nàng đã cứu mạng ngươi.” Nữ tử áo tím tiếp tục nói.
Nam tử áo xanh gãi đầu: “Cứu mạng cũng không tức là phải lấy thân báo đáp chứ? Ta có thể dùng rất nhiều cách khác để báo đáp nàng, thậm chí khi nàng gặp phải tử kiếp, ta cũng nguyện nhích người. Nhưng bảo ta không được phong lưu khoái hoạt, thì không bằng giết ta đi.”
Nữ tử áo tím thở dài: “Ngươi và Tạ sư đệ, thật đúng là không giống nhau.”
“Hắn sống tương đối mệt mỏi, nhưng khẳng định là sống lâu hơn ta.” Nam tử áo xanh đứng lên, gió xuân thổi bay tóc hắn, hắn giơ ngón tay nhẹ nhàng ngoắc sang, sau đó nhìn về phía nữ tử áo tím, trong ánh mắt ngập tràn ý phong lưu, “Cũng coi như đã gặp lướt qua Nam Cung cô nương mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên thật sự gặp mặt, không nghĩ cô nương, lại đẹp như vậy.”
Nữ tử nhăn mày, tay ấn lên chuôi kiếm.
Nam tử áo xanh phất tay cười: “Thật sự chỉ là một câu khen ngợi phát ra từ tâm can, không hề có ý đùa giỡn Nam Cung cô nương. Thanh Y Lang ta cho dù lá gan có lớn hơn, cũng không dám có ý trêu đùa cô nương a. Hơn nữa so về bối phận, Nam Cung cô nương còn phải gọi ta một tiếng đường ca đấy.”
Vị nam tử áo xanh này, chính là người cầm quyền hiện tại của Tạ gia, thiếu chủ Thanh Y Lang, mà nữ tử áo tím, đương nhiên chính là Nam Cung Tịch Nhi đến từ Thập Lý Lang Đang.
Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu: “Ngươi thích phong lưu thì cứ phong lưu đi, chỉ là việc với vị cô nương kia ta cũng nghe qua một chút, cảm thấy hơi đáng tiếc thôi.”
Thanh Y Lang cười nói: “Việc đáng tiếc trên thế gian, có rất nhiều. Không nói những việc này nữa, Nam Cung cô nương đột nhiên từ Thập Lý Lang Đang tới đây, hẹn gặp ta, không phải là chỉ để nói những việc này chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu nói, “Chuyến này ta muốn đi Hiên Duy thành.”
“Hiên Duy thành? Không xa. Cưỡi con thuyền này đi về phía đông, chẳng qua chỉ hai ba canh giờ là có thể tới rồi. Rượu của Hiên Duy thành rất ngon, nhưng không ôn nhu bằng Hứa Nặc thành chúng ta.” Thanh Y Lang chậm rãi nói.
“Ta biết Hứa Nặc thành cách Hiên Duy thành rất gần, cho nên ta cần một con địa đầu xà ở đây giúp ta.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn thoáng qua tiểu nương xinh đẹp kia.
“Hoa Lê.” Thanh Y Lang nhìn về phía tiểu nương tử phất tay.
Tiểu nương tử tên là Hoa Lê đi tới phía trước: “Công tử chuyện gì?”
Thanh Y Lang ôm nàng lại, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, Hoa Lê liền ngất xỉu trong lòng ngực hắn, Thanh Y Lang ôn nhu nói: “Tạm ngủ trong lòng ta một lát.”
Lúc này Nam Cung Tịch Nhi mới tiếp tục nói: “Ta vẫn đang tìm một tên sư đệ của ta, theo tin tức của Điệp Phong là, gần đây hắn có khả năng xuất hiện ở Hiên Duy thành.”
“Tô Bạch Y?” Thanh Y Lang nghi hoặc nói.
Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Phải. Chuyến này ta không muốn để người trong Học Cung biết, cho nên chỉ một mình ta xuống núi, ta nghĩ Giang Nam này, không có ai có thể quen thuộc hơn người của tứ đại thế gia, cho nên liền tới tìm ngươi.”
“Tô Bạch Y là đệ tử của thúc thúc ta, lại là người trong lòng ngươi, còn là người đã từng cứu ta một mạng, việc này ta đương nhiên sẽ giúp.” Thanh Y Lang gật đầu nói.
Nam Cung Tịch Nhi mặt đỏ lên: “Chỉ là sư đệ thôi, người trong lòng cái gì, ngươi chớ có nói bậy.”
“Phải phải phải phải, chỉ là thôi.” Thanh Y Lang cười vang, cười đến nỗi mặt Nam Cung Tịch Nhi càng đỏ hơn, “Chỉ là gần đây Hiên Duy thành, thật là có chút không yên ổn a.”
Nam Cung Tịch Nhi nhíu mày: “Không yên ổn?”
“Gần đây Hiên Duy thành có Anh Hùng hội, là của Vương gia làm, mở tiệc chiêu đãi các vị anh hùng hào kiệt, nhưng không mời Phù Sinh Túy Mộng Lâu, ý tứ rất đơn giản. Giang hồ hiện giờ là một bãi cái, Vương gia muốn làm đầu rồng.” Thanh Y Lang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Hoa Lê.
Nam Cung Tịch Nhi nghi hoặc nói: “Vì sao ta ở Thập Lý Lang Đang nhưng chưa từng nghe thấy tin tức này?”
“Trong Học Cung các ngươi hiện giờ có Tạ Khán Hoa và Hách Liên Tập Nguyệt, đây cũng là hai người sẽ không hợp tác với Vương gia, bọn hắn đương nhiên sẽ không chịu mời Học Cung. Nhưng tin tức này, Điệp Phong của Học Cung đương nhiên là biết, chắc là cô nương không quan tâm, hoặc là nghe thấy cũng không chú ý rồi.” Thanh Y Lang đặt nữ tử trong lòng xuống, nhẹ nhàng huýt lên, chỉ thấy mấy con thuyền gần đó đồng thời bơi lại đây, Thanh Y Lang điểm chân một cái, nhảy tới thuyền của Nam Cung Tịch Nhi, “Tóm lại, cứ đi Hiên Duy thành là được.”
Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói: “Anh Hùng đại hội……”
“Những người ở Anh Hùng đại hội đó, chẳng có một ai là anh hùng.” Thanh Y Lang ngửa đầu, nhìn kia nước xuân gợn sóng, sâu kín nói, “Có điều ta nghe được một tin đồn nửa thật nửa giả, tin đồn này trước khi cô nương tới, là điểm duy nhất làm ta cảm thấy có hứng thú với cái Anh Hùng đại hội này.”
“Tin đồn gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.
“Anh Hùng đại hội lần này, Tiết Thần Quan khả năng sẽ hiện thân.”
“Tiết Thần Quan?”
“Thiên hạ đệ nhất Ninh Thanh Thành đã chết, thiên hạ đệ nhị Tiết Thần Quan lại hiện thân, ngươi không cảm thấy rất thú vị sao?”