“Nghe nói, ngày đó, tất cả hoa cỏ ở Hiên Duy thành nháy mắt đều khô héo trong Hoa Túy đại hội.
Nghe nói, ngày đó, có những loài chim lạ không biết tên bay đầy trời.
Nghe nói, ngày đó, ngay cả đao phủ tàn nhẫn nhất cũng lặng lẽ lau nước mắt trong bóng tối.
Nhưng, những người sinh ra và trải qua Hoa Túy đại hội lần ấy, vô luận trí nhớ của bọn họ có tốt bao nhiêu, thì ký ức về những thứ khác trong đoạn chuyện truyền kỳ đó, đều đã lẫn lộn như một tờ giấy ngâm trong nước, cho nên đoạn truyền thuyết này là thật hay giả cũng khó có thể xác định. Nhưng bọn họ đều nhớ rõ, có một vị nữ tử, áo hoa đầu bạc, thả người từ “Thanh Ca Lâu”, nhạc hiên nổi tiếng nhất Hiên Duy thành xuống, nhào vào dòng sông Thương Lan yên ả, làm khơi dậy một tầng sóng.
Trước khi nữ tử thả người, những người đó còn mơ hồ nghe được một đoạn tiếng đàn và tiếng hát. Tiếng đàn và tiếng hát vô cùng bi thương:
Quân hữu kiếm, khả trượng kiếm thiên nhai, tiên y nộ mã, túng hành thiên lý trảm tẫn phong hoa.
Quân bất kiến, na hồng y phiêu dương, khúc âm bàng hoàng, vọng tẫn thu thủy cao lâu liệu vọng.
Tuy chỉ là một đoạn, nhưng tình ý bi thương hàm chứa trong khúc hát lại kéo dài không tan, cho nên mãi cho đến sáu tháng sau, vẫn có nhạc sư cung đình bôn ba ngàn dặm mà đến, cẩn thận tìm kiếm khúc hát như có như không ở trong lâu.
Nữ tử đàn hát tên là Giang Ly Tâm, là tài nữ có tiếng ở Thanh Ca Lâu. Nghe nói, ngày ấy nàng bị lang quân phụ lòng vứt bỏ, dưới sự xấu hổ và giận dữ liền lao đầu xuống sông. Mà trước khi nàng chết đã hát lên khúc hát nghe nói chính là những lời tuyệt vọng cuối cùng của nàng viết cho lang quân phụ lòng kia. Vốn chỉ là vì muốn làm lang quân phụ lòng kia vĩnh viễn không thể quên nàng, nhưng trời xui đất khiến lại làm cho người trong thiên hạ, nhớ rõ nàng.”
Nữ tử gảy Tỳ Bà chậm rãi kể lại đoạn chuyện xưa này hòa cùng tiếng Tỳ Bà êm tai, tuổi nữ tử đã không còn trẻ, nếp nhăn nơi khóe mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, nửa khuôn mặt dưới bị khăn che nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ rất xinh đẹp, chắc hẳn cũng đã từng là một nữ tử son sắc trong Thanh Ca Lâu, hiện giờ lại chỉ có thể đàn cho khách vài khúc nhạc, kể vài câu chuyện cũ, có điều giọng nói vẫn ôn nhu uyển chuyển, tràn đầy phong tình. Nàng đặt đàn Tỳ Bà xuống, uống một ngụm trà.
Hiên Duy thành hôm nay mưa nhỏ tí tách, bùn đất có chút lầy lội, nơi nơi đều là hương cỏ xanh, lá cờ màu đỏ tươi của Thanh Ca Lâu nhẹ nhàng tung bay trong gió. Một lão nhân mặc trường bào màu xám ngồi bên cửa sổ, nhìn lá cờ tung bay ngoài cửa sổ, uống một hớp trà, sau đó đặt một mẩu bạc vụn lên bàn.
“Chuyện cũ đến đây thôi à?” Ngồi bên cạnh lão nhân còn ngồi một thiếu niên áo trắng, đột nhiên mở miệng, giọng điệu có chút chưa thỏa mãn.
Nữ nhạc sư cười: “Chuyện xưa chỉ nói đến đây không hay à? Chuyện xưa xứng với tài tử giai nhân, tuy rằng kết cục bi thương, nhưng dư âm của khúc nhạc ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, chung quy vẫn đẹp.”
Thiếu niên áo trắng sâu kín nói: “Ta muốn biết thêm một chút về nữ tử tên Giang Ly Tâm kia.”
Nữ nhạc sư dùng móng tay vuốt dây đàn Tỳ Bà, tuy chỉ là vài tiếng đàn rất tùy ý, nhưng mỗi một tiếng phát ra, đều như là đánh vào lòng người đang nghe. Lão nhân vẫn giơ chén trà nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là ngón tay lại nhẹ nhàng gõ theo tiếng đàn Tỳ Bà.
Nữ nhạc sư trầm ngâm, bầu không khí lập tức trở nên có vẻ rất vi diệu.
Cuối cùng, vẫn là thiếu niên áo trắng đánh vỡ sự yên lặng này, hắn dịu dàng nói: “Có lẽ trong lòng mọi người ở Hiên Duy thành, Giang Ly Tâm là một cái tên rất quen thuộc. Nhưng ta là một lữ nhân, dọc đường ghé qua nơi đây, cảm thấy rất xa lạ đối với cái tên này, cho nên nghe câu chuyện này, cũng không có cảm xúc quá lớn.”
Nữ nhạc sư lắc đầu nói: “Có một vài câu chuyện xưa, ngược lại là không biết nhiều, thì nghe mới cảm động. Bởi vì chuyện xưa, luôn mang theo một vài việc mà người đời ngóng chờ muốn nghe.”
Thiếu niên áo trắng gõ bàn, ý bảo lão nhân bên cạnh: “Phải thêm tiền.”
Lão nhân lại tiện tay vứt một mẩu bạc vụn lên bàn.
Nữ nhạc sư thở dài một tiếng, chung quy vẫn là nói đi: “Giang Ly Tâm năm ấy tám tuổi đã vào Thanh Ca Lâu, khi đó nàng, ngay cả đàn Tỳ Bà và đàn Tranh cũng không phân biệt được, lúc ấy khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của nàng còn chưa có. Nhưng mà khi đó sau khi bà chủ nhìn tay nàng, nghe giọng nàng xong, không hề do dự mà thu nhận đứa cô nhi không cha không mẹ ấy, bắt đầu kiên nhẫn bồi dưỡng.”
Lão nhân đặt chén trà xuống, liếc mắt nhìn thiếu niên áo trắng một cái.
Thiếu niên áo trắng lại vẫn nhìn nữ nhạc sư.
“6 năm sau, Giang Ly Tâm đàn một khúc《 Điệp Luyến Hoa 》tại Bách Hoa hội mỗi năm mở một lần. Tất cả người đã từng tham gia Bách Hoa hội năm đó đến bây giờ đã sớm không còn nhớ được những khúc nhạc khác của đêm hôm ấy, bởi vì khúc《 Điệp Luyến Hoa 》kia quá mức sặc sỡ loá mắt, ngay cả hoa khôi của Thanh Ca Lâu lúc ấy Lư Nguyệt Nhi đàn khúc《 Niệm Nô Kiều 》cũng không câu được tâm của những người khác.
Từ đó về sau, ba chữ Giang Ly Tâm, bắt đầu lưu truyền ở Hiên Duy thành, thậm chí là toàn thiên hạ.
Năm tiếp theo, Vân Uyển Kim nhỏ hơn Giang Ly Tâm một tuổi lấy Nguyệt Hạ Tỳ Bà khiêu chiến Giang Ly Tâm trong Ngọc Tranh các, dùng khúc《 Ngu Mỹ Nhân 》đấu với《 Điệp Luyến Hoa 》, cùng là kỹ năng kinh động bốn tòa, cùng là danh tiếng không kém gì nhau.
Từ đó về sau, Hiên Duy Song Xu được sinh ra. Có tài tử Trương Tư Nhai viết cho bọn họ một bộ câu đối.
Vế trên là, Ngọc Tranh các nội Giang Ly Tâm.
Vế dưới là, Tỳ Bà Nguyệt Hạ Vân Uyển Kim.
Mà thanh danh của bọn họ cũng đưa tới cho Hiên Duy thành rất nhiều khách nhân, cũng có những vương tôn quý tộc vì khúc《 Điệp Luyến Hoa 》hoặc《 Ngu Mỹ Nhân 》mà vung tiền như rác.
Vừa rồi nam chính mà ta nói trong câu chuyện xưa ấy, là lang quân phụ lòng trong miệng người đời, năm ấy cũng tới Hiên Duy thành khi Giang Ly Tâm mười chín tuổi, Vân Uyển Kim mười tám tuổi. Lang quân phụ lòng ấy thân thế hiển hách, nghe nói là công tử của một đại thế gia nào đó ở phương bắc, lấy tên Triệu Quan Mộng hành tẩu Hiên Duy thành, nhưng vẫn luôn có người đồn rằng đó không phải tên thật của hắn. Triệu Quan Mộng không giống những vương tôn quý tộc khác, hắn am hiểu âm nhạc, vô cùng hiểu. Hắn có thể thổi ra được tiếng sáo mà không ít nhạc sư cũng không thổi được, khi đó mọi người cũng đã biết Triệu Quan Mộng không phải tên thật của hắn, vì thế đều gọi hắn là, Ngọc Địch công tử.”
Thiếu niên áo trắng nghe tới đoạn này, gật đầu: “Ta cũng biết thổi sáo. Ngươi biết không?” Hắn hỏi lão nhân vẫn luôn im lặng bên cạnh.
Lão nhân lại giơ chén trà lên: “Không biết.”
Ánh mắt nữ nhạc sư nhìn về phía xa, tựa hồ như lâm vào trong đoạn hồi ức: “Tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng mọi người ở Hiên Duy thành đều nhớ rõ dáng vẻ khi hắn tới. Ngày đó mưa nhỏ rơi xuống, một con thuyền hoa đi qua Xuân Thủy giang bên ngoài Thanh Ca Lâu, một nam tử đứng ở đầu thuyền, áo trắng như tuyết, mày kiếm mắt sáng, phảng phất giống như thần nhân.
Khi con thuyền đi qua Thanh Ca Lâu, liền ngừng lại. Nam tử cau mày, sừng sững bất động, gió thổi áo bào trắng của hắn bay lên, mưa làm ướt vạt áo hắn. Khi đó trên Xuân Thủy giang mơ hồ có tiếng đàn cùng tiếng hát, nhẹ nhàng uyển chuyển như có như không, nhưng lại làm Ngọc Địch công tử không thể đi nữa. Con thuyền kia ngừng lại, chuyện xưa cũng chính thức mở màn ở chỗ này.”