Quân Hữu Vân

Chương 215: Kết Cục



“Khi đó tuy rằng đại đa số mọi người đều không rõ thân phận thật của Ngọc Địch công tử, nhưng bọn họ đều không thể không thừa nhận, của cải của Ngọc Địch công tử cho dù là tất cả phú thương của Hiên Duy thành gộp lại, cũng không ai có thể so được. Thiên Sơn tuyết liên, san hô trong biển sâu, lông chồn vùng cực bắc, như nguyệt trân châu, mỗi một vật đều xa xỉ vô cùng, từng cái từng cái từ tay Ngọc Địch công tử đưa ra, chỉ đưa cho một người.

Giang Ly Tâm. Giang Ly Tâm mười chín tuổi.

Ngày đó, chính tiếng nhạc của Giang Ly Tâm đã hấp dẫn hắn, tay nàng không chỉ gảy động dây đàn, mà còn làm động lòng Ngọc Địch công tử.

Cứ như vậy, trôi qua nửa năm.

Sứ giả của đại gia tộc kia rốt cuộc cũng tìm tới Hiên Duy thành, nhưng Ngọc Địch công tử lại đuổi hắn đi. Cho đến sau đó, người cầm quyền của đại gia tộc kia, cũng chính là phụ thân của Ngọc Địch công tử tự mình tới. Khi phụ thân hắn tới, quan viên của Hiên Duy thành lớn lớn bé bé gì cũng đều chờ đón, trực tiếp bày một bàn tiệc ở Thanh Ca Lâu. Tiệc là tiệc cáo biệt, thay lời Ngọc Địch công tử cáo biệt mọi người ở Hiên Duy thành, bởi vì hắn sắp phải rời khỏi nơi này, trở lại gia tộc ở phương bắc. Tuy rằng lần cáo biệt này, nhìn thế nào cũng quá mức gượng ép.

Có lẽ là thế gia khổng lồ ấy không cho phép một ca nữ được gả cho công tử trong tộc, cũng có lẽ Ngọc Địch công tử là con nối dõi của đại gia tộc ấy, sớm đã được đính hôn ước. Dù sao lần này, Ngọc Địch công tử không thể không đi. Nhưng khi đó, ngoài thỏa hiệp, thì thật ra vẫn còn một con đường khác. Đó là con đường mà Giang Ly Tâm đưa ra, khi đưa ra con đường ấy hai mắt nàng rất mong chờ, nhìn Ngọc Địch công tử, nhưng lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt.

Con đường này gọi là bỏ trốn, ý là từ bỏ tất cả vinh hoa phú quý, phiêu bạt chân trời.

Rất rõ ràng, Ngọc Địch công tử không chọn con đường này. Ngày hắn rời đi, chính là Hoa Túy đại hội mỗi năm một lần, trong Thanh Ca Lâu ồn ào huyên náo, tất cả mọi người giơ rượu chúc mừng, nhưng Giang Ly Tâm vốn nên là vai chính lại lẳng lặng một mình ngồi uống rượu trên lầu, vẻ mặt cô đơn mà nhìn xa xăm Cuối cùng, khi không nhìn thấy chút dấu vết nào của hắn, Giang Ly Tâm nhẹ nhàng hát ra câu hát phàm thế mỹ lệ nhất, hát ra truyền thuyết ly kỳ nhất của Hiên Duy thành.

Chỉ mấy câu thơ ngắn ngủn, qua miệng Giang Ly Tâm, vậy mà có thể hát ra cao vút như vậy, bi thương như vậy. Làm cho người trong thiên hạ vì câu hát này mà thở dài, thiên hạ vì câu hát này mà thương tiếc. Mà sau khi Giang Ly Tâm hát xong đã thả người nhảy xuống, mọi người nhìn thấy tóc nàng vậy mà từ đầu đen biến thành đầu bạc.”

Một câu chuyện không hề dài, phối với tiếng đàn Tỳ Bà của nữ tử, nghe càng thê lương réo rắt, động lòng người, cuối cùng thiếu niên áo trắng liên tục thở dài, nhìn lão nhân nói: “Công tử thế gia kia, thoạt nhìn cuồng ngạo ương ngạnh, không để thế gian này vào mắt, nhưng tới một ngày, phát hiện mình sắp mất đi gia tộc sau lưng, sự cuồng ngạo không ai bì nổi này, liền mất không còn sót lại chút gì.”

Lão nhân cầm lấy một chiếc đũa trên bàn, nhẹ nhàng gõ chén trà: “Câu chuyện này đã truyền lại bao nhiêu năm rồi?”

Nữ nhạc sư lắc đầu nói: “Thiếp đây cũng không biết. Đại khái cũng vài chục năm rồi, khi đó thiếp vừa mới tới Thanh Ca Lâu chưa được bao lâu, mà bây giờ ngay cả bà chủ của Thanh Ca Lâu cũng đã đổi mấy lần, người trong lâu năm đó chỉ còn lại có một mình thiếp.”

“Có thể nào, một vài thứ trong đoạn chuyện này, thật ra là giả không?” Lão nhân sâu kín nói.

Thân mình nữ nhạc sư nhẹ nhàng run lên một chút, sau đó rất nhanh đã khôi phục bình thường, tiếp tục nói: “Đoạn chuyện này vốn dĩ chính là truyền thuyết, chỉ cần mọi người thích nghe, giả thì làm sao?”

Lão nhân cũng không để ý tới nàng, lo nói tiếp phần mình: “Có lẽ người Ngọc Địch công tử yêu không phải Giang Ly Tâm, mà là một nữ tử khác thì sao? Cũng có lẽ tóc Giang Ly Tâm chuyển bạc không phải vì khúc bi liệt kia, mà là có nguyên nhân khác thì sao?”

Nữ nhạc sư nghe đến đó, sắc mặt không nén nổi sự biến đổi, càng nắm chặt đàn Tỳ Bà trên tay.

“Để ta kể một câu chuyện khác đi.” Lão nhân cầm lấy bầu rượu trên bàn, hất phần nước còn lại trong chén trà đi, thay vào một chén rượu, “Ở trong chuyện xưa của ta, Ngọc Địch công tử không yêu Giang Ly Tâm.”

Thiếu niên áo trắng cũng thay cho mình một chén rượu, nhìn lão nhân cười như không cười.

“Thật ra, ba tháng trước khi Ngọc Địch công tử gặp được Giang Ly Tâm, đã tới Hiên Duy thành rồi. Lần đó, là trong đêm khuya, hắn ngồi ở đầu thuyền thổi sáo, toàn bộ mặt hồ tràn ngập tiếng sáo ưu nhã uyển chuyển, chỉ là, lại lộ ra vẻ tịch liêu nhiều hơn. Bỗng nhiên, từ cách đó không xa một con thuyền hoa phát ra tiếng Tỳ Bà, hòa cùng tiếng sáo kia, thêu dệt nên một đoạn nhạc ấm áp vô cùng. Ngọc Địch công tử buông cây sáo xuống, bảo nhà đò lái thuyền tới cạnh chiếc thuyền hoa kia. Hắn liền thấy một nữ tử, ôm đàn Tỳ Bà, đẹp óng ánh như mỹ ngọc lập lòe quang mang. Nàng kia cũng nhìn Ngọc Địch công tử, Ngọc Địch công tử áo trắng như tuyết, mày kiếm mắt sáng, phảng phất giống như thần nhân. Nàng kia, đương nhiên là Tỳ Bà Nguyệt Hạ Vân Uyển Kim. Ngọc Địch công tử đưa Linh Lung ngọc, bảo vật truyền thừa của gia tộc cho Vân Uyển Kim, Vân Uyển Kim cũng có quà đáp lễ là một cây sáo chế tạo từ lương ngọc. Truyền kỳ của bọn họ, cứ như vậy mà mở ra.

Bởi vì có chuyện quan trọng, vài ngày sau Ngọc Địch công tử liền rời đi. Mãi cho đến ba tháng sau, hắn mới lần nữa áo trắng như tuyết, cưỡi thuyền về. Chỉ là lần này, vì tránh tai mắt của người khác, mà hắn phải giả bộ tình đầu ý hợp với Giang Ly Tâm, mà trong lúc đó vẫn lén lút hẹn hò với Vân Uyển Kim. Chỉ là, nếu Ngọc Địch công tử có thể đánh động tiếng lòng của Vân Uyển Kim, Vậy thì chỉ sợ Giang Ly Tâm, cũng không chạy thoát.

Nhưng Giang Ly Tâm là nữ tử thông minh tới cỡ nào chứ, rất nhanh nàng đã phát hiện tâm của Ngọc Địch công tử không ở chỗ nàng. Cuối cùng, trong một lần say rượu, ba chữ “Vân Uyển Kim” không ngừng thốt ra từ miệng hắn, nàng liền hiểu hết tất cả. Giống như khúc nhạc sở trường của nàng. Điệp luyến hoa, hoa vốn vô tâm, điệp tự luyến hoa.

Sau đó, phụ thân của Ngọc Địch công tử tới.

Thế là, Ngọc Địch công tử liền bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn cùng Vân Uyển Kim. Nhưng tất cả những việc này, đều được Giang Ly Tâm thu hết vào mắt. Vì thế nàng bắt đầu uy hiếp Ngọc Địch công tử. Dần dần không chịu đựng được nữa, Ngọc Địch công tử động sát tâm.

Cuối cùng cũng có một ngày, hắn ngồi ở chỗ tốt nhất trong Thanh Ca Lâu, rót một ly rượu độc cho Giang Ly Tâm. Độc tên “Bạch Phát Tán”, người trúng độc râu tóc sẽ bạc trắng, sống không quá thời gian một chén trà nhỏ. Chính ly rượu độc này đã tạo thành truyền thuyết, lại cũng quá mức mỉa mai. Khi Giang Ly Tâm nhận ly rượu ấy đã biết là rượu độc, nhưng vẫn không chùn bước mà uống nó. Sau đó, nàng liền hát lên khúc hát có một không hai kia, rồi lao vào dòng sông Xuân Thủy, làm động lên một tầng sóng, cũng tạo thành truyền thuyết đẹp nhất Hiên Duy thành.

Lúc này Vân Uyển Kim chạy tới bên cửa sổ mà Giang Ly Tâm vừa nhảy ra. Nàng nhìn Ngọc Địch công tử, Ngọc Địch công tử vừa giết chết người bằng hữu nàng yêu quý nhất, đến cuối cùng vẫn không nói một lời. Đến đây chuyện xưa liền kết thúc, Ngọc Địch công tử về gia tộc của hắn, Vân Uyển Kim cũng theo đó mà mất tích.”

Giọng lão nhân không uyển chuyển như nữ tử, nhưng khi kể lại đoạn chuyện tang thương này bằng giọng điệu kiêu ngạo, thì vô luận là thiếu niên áo trắng hay là nữ nhạc sư, cũng đều đắm chìm trong câu chuyện xưa ấy.

“Tô Bạch Y, đi thôi.” Lão nhân đặt chén xuống, đứng dậy.

“Nếu để ta viết, thì câu chuyện này sẽ còn có một kết cục khác.” Thiếu niên áo trắng nhìn cái chén trong tay, lẩm bẩm nói.

Lão nhân hơi cau mày, nữ nhạc sư quay đầu nhìn về phía thiếu niên.

“Độc cũng không phải do Ngọc Địch công tử hạ, mà là do tự Giang Ly Tâm hạ, nàng là một nữ tử quá thông minh, thời gian một chén trà nhỏ, cũng đủ để nàng soạn ra truyền kỳ cho mình, cũng đủ làm Vân Uyển Kim và Ngọc Địch công tử chia cách cả đời.” Thiếu niên áo trắng đứng lên, nhìn nữ nhạc sư, nhẹ giọng nói, “Nếu chuyện xưa viết như vậy, có phải còn bi thương hơn một chút không?”

“Đi thôi!” Lão nhân trực tiếp đi về phía trước.

Nữ nhạc sư buông đàn Tỳ Bà, kinh hô: “Tô Tiễn!”

Lão nhân như là không nghe thấy, trực tiếp đi xuống lầu.