Quân Hữu Vân

Chương 217: Cảm Tạ



Duy Long Sơn.

Lúc này Thượng Lâm Thiên Cung vẫn đang phải xây dựng lại, trận lửa lớn kia cơ hồ đã tiêu hủy hơn phân nửa cái Thượng Lâm Thiên Cung, nhưng cũng may cái mà Duy Long Sơn không thiếu nhất chính là vàng, sau khi Tô gia trọng chưởng Thượng Lâm Thiên Cung rất nhanh đã mời mấy trăm thợ thủ công từ dưới chân núi lên một lần nữa tu sửa lại Thượng Lâm Thiên Cung, lấy tốc độ của bọn họ, thì không quá mấy tháng, cao lầu sẽ dựng lại.

Chỉ là dù cao lầu có dựng lại, thì Thượng Lâm Thiên Cung hiện giờ cũng đã không thể có được uy thế như năm đó nữa.

Gia chủ Tô thị Tô Hạc Lập vẫn nhất quyết nói mình chỉ chưởng quản vị trí tộc trưởng, hơn nữa còn tuyên bố mặc kệ không nhận vị trí đại cung chủ Thượng Lâm Thiên Cung, cũng tỏ vẻ vô cùng bao dung đối với Xuân Phong Lâu và Hình Luật Viện còn lại, chỉ cần bọn họ sẵn lòng, thì vẫn có thể ở lại trên núi, đi theo Tô thị nhất tộc, nhưng nếu muốn xuống núi tự lập môn phái, hắn cũng sẽ không ngăn cản. Chúng nữ tử của Xuân Phong Lâu đương nhiên là chọn ở lại trên núi, dù sao thì người có thể quyết định thay bọn họ, lâu chủ Hách Liên Tập Nguyệt lúc này còn đang dưỡng thương ở Thập Lý Lang Đang xa xôi, hơn nữa lấy quan hệ của Hách Liên Tập Nguyệt với Tô thị nhất tộc mà nói, thì cũng sẽ không dễ dàng rời đi. Mà Hình Luật Viện, từ sau trận lửa lớn kia, vẫn đang bế viện. Trong viện toàn là tiếng mõ, tiếng tụng kinh, nghe nói là đang làm pháp sự cho thủ tọa tiền nhiệm Giới Không đại sư.

Tô Hạc Lập đã hoàn toàn vứt bỏ xe lăn, đứng lên một lần nữa, đứng cạnh vách núi trên Duy Long Sơn, nhìn xuống dưới chân núi, buồn bã nói: “Giang hồ mới sắp đến a.”

Thiếu chủ Tô Triết đứng phía sau hắn, cười nói: “Lão gia tử, ngươi vẫn là thích hợp gảy bàn tính hơn, nhũng lời này toát ra từ miệng ngươi nghe không thích hợp cho lắm”

“Không thích hợp?” Tô Hạc Lập cười phất cái nạng đầu rồng trong tay, “Khi ta còn trẻ cũng từng muốn quát tháo giang hồ, chỉ tiếc khi đó, ngay cả đao ta cũng không giơ lên được, làm trò cười cho các ca ca đệ đệ, cho nên chỉ có thể học tập gảy bàn tính. Cuối cùng bọn họ đều đã chết, ta lại trở thành gia chủ.”

“Đang muốn khoe khoang a?” Tô Triết bĩu môi.

“Không phải.” Tô Hạc Lập lắc đầu, “Chỉ là mặc kệ ngươi có tin hay không, thời đại huy hoàng nhất của Tô gia sắp đến rồi.”

Tô Triết sửng sốt: “Thời đại huy hoàng nhất? Chẳng lẽ không phải là khi Tô Hàn đại cung chủ thành lập Thượng Lâm Thiên Cung à? Khi đó chúng ta, chính là kẻ hiệu lệnh giang hồ, không ai dám không theo. Bây giờ nhắc tới Tô gia, ai còn để chúng ta vào mắt?”

“Hiện giờ Tô thị nhất tộc, có ta, người biết gảy bàn tính nhất, ngoài Mộc gia, thì thiên hạ này có ai có thể đọ tài sản với chúng ta?” Tô Hạc Lập nhìn xa xăm, “Mà trên giang hồ, còn có hai đời con cháu kiệt xuất nhất của Tô thị chúng ta.”

“Hai đời?” Tô Triết nghi hoặc nói.

“Đồng lứa với ta, có một ca ca, tên Tô Tiễn.” Tô Hạc Lập sâu kín nói.

“Ma Quân Tô Tiễn? Đại ma đầu từng thiếu chút nữa đã huỷ diệt cả giang hồ? Cuối cùng tự tù trong u ngục? Hắn ra ngoài rồi?” Tô Triết sửng sốt, cái tên này thật sự là quá xa xôi.

Tô Hạc Lập gật đầu: “Đúng vậy, Tiễn ca ra ngoài rồi, hắn hỏi ta muốn lấy đồ trong Thiên Ky Hạp, ta nói với hắn đồ vật trong Thiên Ky Hạp đã bị Tô Bạch Y cầm đi. Cho nên ngày đó Bạch Cực Nhạc mới không thể mang Tô Bạch Y đi, ta đoán Tô Bạch Y bây giờ, đã được Tiễn ca mang theo người.”

“Tô Bạch Y bị Ma Quân Tô Tiễn bắt đi? Vậy chẳng phải bây giờ hắn đang rất nguy hiểm à?” Tô Triết cả kinh nói.

“Thế nhân đều cho rằng Tiễn ca là ma đầu, nhưng Tiễn ca chưa bao giờ phản bội lại Tô gia, càng sẽ không xuống tay với đệ tử có hy vọng nhất trong tương lai của Tô gia.” Tô Lạc Lập lắc đầu nói, “Yên tâm đi, Tô Bạch Y đi theo Tiễn ca, chỉ có lợi không có hại, đương nhiên là, tính cách của Tiễn ca có hơi cổ quái, không tránh khỏi sẽ ăn chút đau khổ.”

“Đồ vật trong Thiên Ky Hạp, rốt cuộc là……” Tô Triết hỏi.

“Năm đó đã bị tiểu tử Tô Hàn kia mở ra.” Tô Hạc Lập khẽ thở dài, “Nhưng còn đồ vật bên trong, ai cũng không biết đã ở nơi nào. Ngươi tới Hình Luật Viện một chuyến đi.”

“Hình Luật Viện.” Tô Triết lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đám hòa thượng ấy làm pháp sự rất lâu……”

“Dưới chân núi có một nơi muốn tổ chức Anh Hùng đại hội, nhưng đường đường là Anh Hùng đại hội, lại không mời Duy Long Sơn chúng ta, đây là đang khinh Duy Long Sơn chúng ta không có người” Tô Hạc Lập hừ lạnh một tiếng, “Ngươi và tên hòa thượng kia xuống núi, đi bái kiến tứ đại thế gia một chút.”

“Aizzz.” Tô Triết cười khổ nói, “Vẫn là không tránh được phải tham dự tranh đấu giang hồ a.”

“Ngươi sai rồi.” Tô Hạc Lập thở dài một tiếng, “Không phải tham dự tranh đấu giang hồ, mà là phải biến trận tranh đấu này thành sân nhà của chúng ta.”

“Lão gia tử, ngươi càng ngày càng không giống một người gảy bàn tính.” Tô Triết xoay người nói.

“Ta vẫn luôn là một người gảy bàn tính, chỉ là bàn tính lần này, ta phải gảy lớn hơn một chút.” Tô Hạc Lập cao giọng nói.

Hình Luật Viện.

Một tăng nhân trẻ tuổi, toàn thân áo trắng ngồi trên tường viện, trên đầu hắn cột dây vải bố trắng, ngửa đầu nhìn không trung, ánh mắt có chút trống rỗng.

“Sắc hòa thượng, suy nghĩ cái gì đấy?” Tô Triết xuất hiện trên tường viện, đôi tay khép lại, dựa vào tường sâu kín hỏi.

“Ở Duy Long Sơn này, người khác gọi ta là Sắc thì không tính, nhưng ngươi không thể gọi ta là Sắc được.” Giới Tình Bất Giới Sắc cúi đầu xuống, “Như thế không hợp lý.”

“Ai dô, còn biết nói giỡn.” Tô Triết cười nói, “Các ngươi làm pháp sự xong chưa?”

“Ngày mai là ngày cuối cùng.” Giới Tình Bất Giới Sắc trả lời.

“Tứ đại gia tộc dưới chân núi muốn mở một cái Anh Hùng đại hội, triệu tập thiên hạ anh hùng tới dự tiệc, ta cảm thấy anh hùng nhất Thượng Lâm Thiên Cung bây giờ, chính là ngươi và ta. Thế nào? Cùng ta xuống núi dự tiệc chứ?” Tô Triết hỏi.

Giới Tình Bất Giới Sắc hừ lạnh một tiếng: “Bây giờ tứ đại gia tộc còn để chúng ta vào mắt à? Nói dối cũng không biết soạn kịch bản.”

“Được rồi được rồi.” Đôi tay Tô Triết mở ra, “Tứ đại gia tộc đúng là có mở Anh Hùng hội, nhưng căn bản không mời Thượng Lâm Thiên Cung chúng ta, nhưng mà theo ý của lão gia tử thì, cho dù bọn họ không mời, chúng ta cũng đến dự tiệc.”

Hai tay áo Giới Tình Bất Giới Sắc rung lên: “Không mời mà tự tới dự tiệc, ngược lại nghe có vẻ còn thú vị hơn dự Anh Hùng đại hội. Hơn nữa nhìn khắp toàn bộ Thượng Lâm Thiên Cung hiện giờ, đúng là cũng chỉ có ta, ừm…… cũng coi như là anh hùng đi.”

“Hòa thượng không biết xấu hổ.” Tô Triết ngáp một cái.

“Thiếu chủ túng dục quá độ.” Giới Tình Bất Giới Sắc thả người, từ trên tường viện nhảy xuống.

“Hòa thượng, cảm tạ.” Tô Triết vỗ vai Giới Tình Bất Giới Sắc.

Bả vai Giới Tình Bất Giới Sắc nhẹ nhàng rung lên, đẩy tay của Tô Triết xuống: “Đồ ăn của Hình Luật Viện cần phải được cải thiện một chút.”

Tô Triết sửng sốt: “Hòa thượng các ngươi chẳng phải, cần chú ý khổ hạnh à?”

“Đó là khi còn sư huynh.” Giới Tình Bất Giới Sắc giơ một ngón tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy, “Bây giờ ta là đương gia của Hình Luật Viện, nên phải ăn ngon hơn!”

“Được được được.” Tô Triết bất đắc dĩ nói.

“Còn nữa, đừng có nói cảm tạ như vậy.” Giới Tình Bất Giới Sắc nắm tay lại, “Việc sư huynh chết, không phải một câu cảm tạ là có thể giải quyết được, thù của hắn, cần phải dùng máu để báo. Máu của Phù Sinh Túy Mộng Lâu, máu của Bạch Cực Nhạc.”