Phù Sinh Túy Mộng Lâu.
Phù Sinh Túy Mộng Lâu hiện giờ, rời xa phố xá sầm uất huyên náo, dựng lên ở cạnh một mảnh hồ lớn, mặt hồ sáng như gương, ảnh ngược của lầu chiếu xuống nước, lá cây bên hồ bị gió nhẹ nhàng thổi, rơi xuống mặt hồ, cho người ta một loại cảm giác ôn nhu yên tĩnh. So với tòa lầu ở Thượng Lâm Thiên Cung ngày đó, thì giờ đây Phù Sinh Túy Mộng Lâu, ngược lại càng có vài phần cảm giác phù sinh túy mộng hơn. (phù sinh ý là kiếp sống trôi nổi, lạc trôi)
Giờ phút này có một người thân mặc áo trắng, hai chân đạp trên mặt hồ, nhắm chặt hai mắt, có vẻ đang nỗ lực duy trì khí tức trên người, để mình có thể đứng vững trên mặt hồ, mà không ngã xuống dưới nước. Người này, chính là Bạch Hạc một trong hai phó lâu chủ.
“Tiết Thần Quan, là loại người gì?” Bạch Hạc bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Trên cây đại thụ bên hồ, có một người trở mình, làm động đến lá trên cây liên tục rơi xuống, chân Bạch Hạc cũng khẽ run lên, mặt hồ nổi lên một gợn sóng. Bạch Hạc vội la lên: “Ca, đừng làm bậy, ta còn chưa đứng vững!”
Người trên cây chính là Bạch Long, hắn ngáp một cái: “Năm đó Tiết Thần Quan từng xông lên Thượng Lâm Thiên Cung, bởi vì Thiên Võ Bảng liệt hắn làm thiên hạ đệ nhị, liệt Ninh Thanh Thành là thiên hạ đệ nhất. Hắn không phục, muốn đánh một trận với Ninh Thanh Thành, kết quả lại bị Tinh Tú Viện chặn lại, hắn đánh một ván cờ với Tinh Hà sau đó liền bỏ đi.”
Bạch Hạc nghi hoặc nói: “Vậy chẳng phải hắn không bằng Nam Ngọc Lâu à, Nam Ngọc Lâu đã thật sự đánh tới Thiên Thủy Lâu.”
“Lời này sai rồi.” Bạch Long từ trên tán cây nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt hồ, Bạch Hạc đứng đối diện lại đong đưa loạng choạng, cơ hồ sắp ngã vào trong hồ, “Nam Ngọc Lâu lên núi, đánh từ dưới chân núi lên đỉnh núi, chỉ cần một canh giờ. Nhưng Nam Ngọc Lâu lại đánh cờ với Tinh Tú Viện Tinh Hà hết hai canh giờ. Đó là bởi vì trong kỳ trận của Tinh Hà, sự chuyển động của thời gian sẽ biến hóa một cách kỳ lạ nào đó. Ngươi từng nghe nói tới Lạn Kha Kỳ Cục chưa?”
Bạch Hạc hít một hơi dài, ổn định lại thân hình: “Ca, ngươi có thể không khoe khoang học thức của ngươi được không?”
Bạch Long cười: “Vậy thì không nói nữa. Nam Ngọc Lâu đi vào trong ván cờ của Tinh Hà, nhưng cuối cùng lại đi ra. Tiết Thần Quan thì không giống vậy, hắn căn bản không vào trong ván cờ, hắn trực tiếp đánh cờ với Tinh Hà, đánh cờ hết năm canh giờ, đánh đến Tinh Hà cũng phải mệt mỏi. Thì ra Tiết Thần Quan lại là một người si cờ, đánh đến hứng khởi, liền không chịu đi, cuối cùng hắn thắng ván cờ, tâm tình rất tốt, nên không muốn đánh nhau, đi xuống núi luôn.”
Bạch Hạc sửng sốt: “Là một kỳ nhân a.”
“Tinh Hà nói, Tiết Thần Quan là một người nội tâm cực kỳ trong sáng, cho nên ván cờ của y hoàn toàn không vây được hắn. Nếu hôm nay hắn đứng ở chỗ này, nhất định có thể đạp trên hồ nước như giẫm lên đất bằng.” Bạch Long chắp tay trước ngực, bỗng nhiên hô to một tiếng, “Phá!”
Hồ nước bình lặng bỗng nhiên nổi lên sóng gió, chân Bạch Hạc trượt một cái, ngã thẳng vào trong nước, hắn lại tung người một cái, nhảy khỏi hồ nước, ngồi xuống bên bờ hồ. Hắn xua tay nói: “Không được không được, môn công phu này không thích hợp với ta.”
Bạch Long cười, chậm rãi từ trên mặt hồ đi lên bờ: “Cái ngươi phải luyện không phải là môn võ công này, mà là rèn luyện tâm cảnh của mình. Tâm ngươi quá là không tĩnh, bằng không lấy thiên phú của ngươi, thì đã sớm có thể vượt qua ta.”
“Ngươi và lâu chủ đều quá nghiêm túc, nếu trong lâu không có ta, vậy thì không bằng Phù Sinh Túy Mộng Lâu sửa tên thành Phù Sinh Buồn Ngủ Lâu đi thôi.” Bạch Hạc đứng dậy phủi nước trên tay áo, “Đúng rồi, sau đó thì Tiết Thần Quan đi đâu?”
“Mất tích, ai cũng không biết hắn đi đâu. Cho nên, tứ đại gia tộc thả ra tin tức, Tiết Thần Quan sẽ xuất hiện ở Anh Hùng đại hội, mới làm cho giang hồ náo nhiệt như vậy.” Bạch Long đi tới bên cạnh Bạch Hạc, giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn.
Chỉ thấy một tầng hơi nước bay lên, trường bào của Bạch Hạc bị nước hồ thấm ướt đẫm nhanh chóng khô lại, Bạch Hạc lại giơ tay lau nước hồ còn lại trên trán: “Trừ là thiên hạ đệ nhị, thì Tiết Thần Quan này còn có điểm gì hơn người? Làm mọi người mong hắn xuất hiện như vậy?”
“Tiết Thần Quan sở dĩ gọi là Tiết Thần Quan, là bởi vì võ công hắn hiển lộ ra thần lại thêm thần, huyền diệu khó giải thích, giống như là thần thuật vậy. Trên người hắn cất giấu bí tịch Thông Thiên Thư, đó chính là võ công mà mỗi người giang hồ đều mơ ước tha thiết, cũng không kém hơn Tiên Nhân Thư, cho nên mỗi lần hắn xuất hiện, đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm hắn.” Sau khi Bạch Long nói xong câu đó, bỗng nhiên xoay người, hơi cúi đầu, “Lâu chủ.”
Bạch Cực Nhạc khẽ gật đầu: “Luyện thế nào rồi?”
Bạch Long trả lời: “Nếu không có ngoại đạo quấy nhiễu, thì đã có thể đi trên mặt nước.”
Bạch Cực Nhạc nhíu mày nói: “Tu luyện tâm cảnh, vốn không phân biệt ngoại đạo nội đạo, nói như vậy là chưa luyện thành.”
Bạch Hạc bất đắc dĩ gãi đầu: “Xin lỗi, lâu chủ!”
“Hôm nay khởi hành, đi Giang Nam.” Bạch Cực Nhạc trầm giọng.
Bạch Hạc nghi hoặc nói: “Vương gia bọn họ tổ chức Anh Hùng đại hội, chúng ta đi xem náo nhiệt làm gì, bọn họ không phải chỉ ỷ vào có một lão Thương Thánh thôi à, lão nhân kia mà chết, thì ngay cả tứ đại gia tộc, Vương gia cũng không khống chế được, còn muốn trở thành giang hồ khôi thủ?”
“Tô Bạch Y sẽ xuất hiện ở nơi đó.” Bạch Cực Nhạc nói.
Bạch Long và Bạch Hạc nhìn nhau, đều cả kinh: “Có tin tức của hắn rồi?”
“Không có, nhưng Nam Cung Tịch Nhi đã xuống núi, còn đi Hiên Duy thành.” Bạch Cực Nhạc xoay người, “Cho nên rất có khả năng Tô Bạch Y sẽ xuất hiện ở nơi đó.”
Tiền Đường thành, Thập Lý Lang Đang.
Phong Tả Quân đang luyện đao ở trong viện, từ lần trước sau khi xuống núi trở về, hắn liền điên cuồng luyện đao hơn trước.
“Giang hồ to lớn, cao thủ quá nhiều, chỉ làm nam nhân mạnh nhất thế hệ này của Học Cung, vẫn là không đủ a……”
Vì thế, những tiểu đệ đi theo hắn ở Học Cung, liền phát hiện vị đại ca vốn lười nhác nhất, nay lại trở thành người chăm chỉ nhất.
“Không nghĩ Phong thiếu chủ lại thay đổi nhiều như vậy? Xem ra lần này các ngươi xuống núi, có rất nhiều thứ thú vị đây.” Lam Ngọc Trạch nhẹ nhàng phe phẩy quạt xếp.
“Đúng là rất thú vị.” Tạ Vũ Linh thả người, đáp xuống trước mặt Phong Tả Quân.
“Lên!” Lam Ngọc Trạch thu quạt xếp lại.
Chỉ thấy cùng lúc Tạ Vũ Linh vừa đáp xuống đất, đã có mưa hoa tưới xuống, Tạ Vũ Linh nhẹ nhàng mở quạt xếp ra, chậm rãi nói: “Sư tỷ xuống núi rồi.”
Phong Tả Quân thu đao, lau mồ hôi trên trán: “Nghe nói. Tô Bạch Y trực tiếp viết lên tường một chữ Tịch, không viết chữ Phong, cũng không viết chữ Tạ, thật đúng là không xem chúng ta là huynh đệ.”
“Đó là trọng điểm à?” Tạ Vũ Linh nhíu mày.
“Đừng rải nữa.” Phong Tả Quân ngửa đầu hô.
Lam Ngọc Trạch vung quạt xếp lên, những người đó lập tức dừng rải hoa.
Phong Tả Quân vươn vai, xương khớp trên người vang lên lạch cạnh: “Sư tỷ cảm thấy chuyến này nguy hiểm, hơn nữa tin tức chỉ có một chữ, khó có thể xác nhận, cho nên không muốn chúng ta đi cùng. Hoặc cũng có lẽ là sư tỷ muốn ở riêng với Tô sư đệ, không muốn chúng ta tham dự. Làm sư đệ, hẳn là phải hiểu ý sư tỷ, không cho sư tỷ thêm phiền phức.”
Tạ Vũ Linh có chút kinh ngạc: “Ồ? Vậy là chúng ta không đi.”
“Hề hề” Phong Tả Quân nhếch miệng cười nói, “Xe ngựa ta đã dặn người chuẩn bị xong rồi, đã sớm chờ ở ngoài Học Cung. Chỉ chờ ngươi đến tìm ta.”