Quân Hữu Vân

Chương 219: Sát Vai



“Ngày xuân là lúc Giang Nam đẹp nhất, Nam Cung cô nương ngươi tới rất đúng thời điểm a.” Hiên Duy thành, Kim Thủy hồ, Thanh Y Lang nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, nhìn cảnh đẹp trước mặt, thản nhiên nói.

Nam Cung Tịch Nhi đương nhiên không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp Giang Nam: “Tiền Đường thành Thập Lý Lang Đang, so với Hiên Duy thành này mà nói, còn đẹp hơn nhiều.”

“Chỉ tiếc a. Tô Bạch Y công tử của chúng ta không thể thấy được cảnh đẹp của Thập Lý Lang Đang.” Thanh Y Lang quay đầu, nhìn về phía tòa lầu bên cạnh. Trên lầu, có ca nữ đang gảy đàn Tỳ Bà, tiếng ca uyển chuyển, ôn nhu chậm rãi, Thanh Y Lang nhắm hai mắt lại, tắm trong gió xuân, vẻ mặt vui vẻ.

Nam Cung Tịch Nhi không để ý đến hắn, chỉ chậm rãi bước về phía trước, một con bướm đậu lên vai nàng, nàng liếc mắt một cái, chỉ thấy trên cánh con bướm có viết hai chữ: Thanh ca.

“Thanh ca? Thanh ca là cái gì?” Nam Cung Tịch Nhi hỏi.

Thanh Y Lang mở mắt, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, giơ ngón tay chỉ về phía một tòa lầu trên bờ: “Đó chính là Thanh Ca.”

Nam Cung Tịch Nhi quay đầu, sau đó điểm chân một cái, trực tiếp bay về phía Thanh Ca Lâu, Thanh Y Lang nhẹ nhàng lắc đầu cười, cũng lập tức đi theo.

Trong Thanh Ca Lâu vẫn như ngày thường, đầy hoạn khách lui tới, khách nhân cầm chén rượu đi đầy trong lâu, ca nữ ôm Tỳ Bà chậm rãi hát, trên nhã các, sau màn che có đầy các cầm sư nổi danh của Hiên Duy thành nhẹ nhàng tấu nhạc, Thanh Y Lang đi giữa lầu, nhìn xung quanh, cực kỳ vui sướng, mà Nam Cung Tịch Nhi lại như không nhìn thấy tất cả những cảnh tượng phồn hoa này, chỉ nhìn con bướm trắng bỗng nhiên xuất hiện trong lâu, chăm chú đi theo nó rẽ trái rẽ phải, liền đi tới trước cửa một gian phòng. Nam Cung Tịch Nhi đẩy cửa đi vào, chỉ thấy có một nữ nhạc sư ôm đàn Tỳ Bà ngồi trong phòng, bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi dung mạo thường thường.

Tuổi của nữ nhạc sư hẳn là đã không còn nhỏ, tuy rằng dùng lụa trắng che mặt, nhưng từ ánh mắt kia và nếp nhăn trên trán, cũng có thể nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Mà nam tử trẻ tuổi tướng mạo bình thường kia, khuôn mặt không xuất chúng, cũng không xấu xí, thuộc về loại chỉ nhìn thoáng qua là có thể quên luôn, cho dù là ngươi có cẩn thận quan sát khuôn mặt hắn hồi lâu, nhưng chỉ cần ánh mắt dịch đi một cái, thì giây tiếp theo cũng vẫn sẽ quên khuôn mặt hắn.

Thanh Y Lang cười nói: “Thì ra đây là Điệp Phong danh tiếng lừng lẫy của Học Cung.”

Nam tử trẻ tuổi cười nói: “Danh tiếng của Thanh Y Lang, mới thật sự là đại danh đỉnh đỉnh.”

“Thuật dịch dung trên thế gian có ngàn vạn loại, nhưng đây là loại lợi hại nhất ta từng thấy.” Thanh Y Lang cảm khái nói, “Nếu ta cũng có thể làm như thế, vậy thì có phải những cô nương trong lâu, sẽ rất nhanh là có thể quên ta không?”

Nam tử trẻ tuổi lắc đầu nói: “Vốn không nhớ, thì làm sao nói là quên?”

Lúc này nữ nhạc sư buông đàn Tỳ Bà đứng lên, cả kinh nói: “Các ngươi là ai?”

Thanh Y Lang cười nói: “Ta là Giang Nam Tạ gia Thanh Y Lang, bái kiến tỷ tỷ.”

Nữ nhạc sư nhíu mày nói: “Tuổi của ta, sợ là còn lớn hơn mẫu thân nhà ngươi một chút, sao có thể gọi ta là tỷ tỷ?”

Thanh Y Lang nhướn mày: “Vậy thì dung nhan của tỷ tỷ, giữ gìn đến thế này cũng quá tốt rồi a.”

Nam Cung Tịch Nhi quát khẽ: “Bây giờ không phải lúc nói những việc này.”

“Đúng là không phải.” Đệ tử Điệp Phong lấy từ trong lòng ngực ra một bức hoạ cuộn tròn, đột nhiên vung lên, lộ ra bức họa Tô Bạch Y, “Vị cô cô này, có từng thấy nam tử trên bức họa chưa?”

Nữ nhạc sư nhìn thoáng qua, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: “Quả nhiên ngươi đến đây, là có mục đích khác.”

Nam Cung Tịch Nhi nghe ra thâm ý trong lời vừa rồi, vui vẻ nói: “Ngươi từng gặp?”

Nữ nhạc sư lại lập tức lắc đầu: “Không, ta chưa từng gặp.”

“Không, ngươi từng gặp.” Giọng người vừa trả lời lại vang lên ngoài cửa sổ.

“Ai!” Nam Cung Tịch Nhi rút kiếm vung lên, cửa sổ nháy mắt bị chém nát. Một lão nhân ngồi trên cột cờ ở quán rượu đối diện, lạnh nhạt nhìn vào trong phòng, sau đó lại uống một ngụm rượu.

“Việc này không liên quan đến nàng, nếu các ngươi dám động đến một sợi lông của nàng, ta sẽ giết cả nhà các ngươi.” Lão nhân buông bầu rượu, “Ta nói thật.”

“Vị tiền bối này, khẩu khí không nhỏ.” Thanh Y Lang đi tới trước người Nam Cung Tịch Nhi, vung tay áo lên, hiện rõ phong lưu, “Ta ngược lại là muốn thử xem.” Nói xong, Thanh Y Lang liền điểm mũi chân, vọt ra ngoài cửa sổ, hàn quang lóe lên bên hông, trường kiếm đã xuất ra.

Hiện giờ trong Giang Nam tứ đại thế gia, Tạ gia tuyệt đối không phải mạnh nhất, nhưng nếu luận kiếm đạo phong lưu, thì không một ai dám xưng có là có thể xếp trên thiếu chủ Tạ gia Thanh Y Lang. Công tử thanh y thiếu niên lang, Giang Nam lai khứ Hạnh Viên phương. Gió xuân quất vào mặt, trường kiếm hiện ra, kết hợp với bộ áo xanh bay loạn. Cho là, thật sự phong lưu.

Nhưng ngay sau đó, trường kiếm trong tay Thanh Y Lang liền rời tay bay ra, xông thẳng về phía Nam Cung Tịch Nhi, Nam Cung Tịch Nhi vung kiếm, đánh thanh kiếm kia cắm vào tường, nàng nổi giận mắng: “Ngươi làm gì đó?” Vừa dứt lời, Thanh Y Lang liền ngã lăn quay bên cạnh nàng.

Lão nhân nhẹ nhàng rung tay áo, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Thanh Y Lang nằm dưới đất, ngửa đầu nhìn nóc nhà, lẩm bẩm nói: “Không thấy rõ hắn ra tay.”

“Ngươi là ai!” Nam Cung Tịch Nhi ý thức được sự đáng sợ của vị lão nhân trước mặt này, giơ Lương Nhân kiếm trong tay lên, cảnh giác nhìn hắn.

“Muốn tìm Tô Bạch Y?” Lão nhân hỏi.

Nam Cung Tịch Nhi nheo mắt: “Hắn ở trong tay ngươi?”

“Tiểu tử nằm dưới đất kia?” Lão nhân cất cao giọng nói, “Còn muốn thử không?”

Thanh Y Lang cố gắng ngồi dậy, lắc đầu nói: “Võ công của tiền bối cỡ này, chắc chắn không phải hạng người vô danh, hay ngươi chính là —— Tiết Thần Quan?”

“Tiết Thần Quan, hắn cũng xứng à?” Lão nhân điểm chân một cái, bước vào trong lâu, nhìn nữ cầm sư kia, “Rời khỏi nơi này đi, đừng trở về nữa.”

Nữ nhạc sư nhìn hắn: “Ta ở chỗ này không đi, chính là muốn chờ ngươi trở về.”

“Chỉ có nhà mới có thể dùng hai chữ trở về, mà nơi này, không phải nhà của ta.” Lão nhân xoay người, “Rời khỏi nơi này. Yên tâm đi, không ai dám làm khó ngươi.”

“Làm khó nàng thì ngươi sẽ giết cả nhà người đó à?” Thanh Y Lang cười khổ nói.

“Ngươi thật sự có thể thử xem.” Lão nhân trầm giọng.

“Giao Tô Bạch Y ra đây!” Nam Cung Tịch Nhi rút kiếm đâm về phía lão nhân, lão nhân quay đầu, nhìn Lương Nhân kiếm, hơi có chút kinh ngạc, tán thưởng: “Kiếm này của ngươi, ngược lại là có vài phần thú vị.” Lão nhân nhảy ra một bước, nhẹ nhàng đạp lên trường kiếm, sau đó xoay người một cái, nhảy khỏi cửa sổ đi ra ngoài. Nam Cung Tịch Nhi vội vàng đuổi theo, nhưng khi dừng lại ở đầu phố, đã không còn nhìn thấy bóng dáng lão nhân đâu nữa rồi.

Trong ngõ nhỏ bên cạnh, lão nhân đội nón rộng vành lên, dùng chân khí áp chế Tô Bạch Y đi ra, lão nhân thấp giọng mắng: “Quả nhiên là tiểu tử này đang làm trò quỷ.” Lão nhân dẫn Tô Bạch Y đi về phía Nam Cung Tịch Nhi, Nam Cung Tịch Nhi đang nhìn xung quanh, thấy thiếu niên áo trắng, đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau đó mới phát hiện là không phải Tô Bạch Y, cảm thấy có chút mất mát, thở dài.

Nhưng lúc lão nhân và Tô Bạch Y sắp đi qua Nam Cung Tịch Nhi, trong lòng Nam Cung Tịch Nhi lại bất giác sáng lên, xoay người quát: “Tô Bạch Y!”