Quân Hữu Vân

Chương 220: Túc Địch



Nhưng Nam Cung Tịch Nhi xoay người, chỉ thấy trên phố chen chúc người, lại không nhìn thấy hai người vừa rồi, nàng khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi?”

Thanh Y Lang cũng từ trên lầu nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía một vòng sau đó hỏi: “Chạy rồi?”

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu, hỏi: “Người đó là ai?”

Đệ tử Điệp Phong nhẹ nhàng đáp xuống đất lắc đầu: “Điệp Phong, cũng không có tin tức về người này.”

Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhạc sư đứng cạnh mép giường, nữ nhạc sư nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng.

Thanh Y Lang nhắc nhở: “Lời lão nhân kia vừa nói ta thấy không phải nói đùa, ta nghĩ, tốt nhất chúng ta vẫn là không nên làm phiền nữ nhạc sư này. Dù sao thì Tạ gia chúng ta già trẻ lớn bé còn có mấy trăm người……”

“Đi.” Nam Cung Tịch Nhi xoay người rời đi, không phải nàng sợ lời uy hiếp của lão nhân kia, mà chỉ là nhìn ánh mắt của nữ nhạc sư, cảm thấy đây cũng là một người đáng thương, nàng thật sự không muốn ăn hiếp người đáng thương này, để lấy được một chút tin tức mà nàng không muốn nói.

Hậu viện Vương gia, trong hồ nước, bỗng nhiên có một con cá chép màu đỏ nhảy lên.

Trường thương cắm cạnh hồ nước cũng đồng thời chấn minh.

Thương Thánh Vương Nhất mở mắt, đột nhiên đứng dậy, nhẹ nhàng vung tay lên, trường thương liền bay tới tay hắn.

Trên phố dài, Tô Tiễn vẫn đang kéo Tô Bạch Y tiếp tục chạy: “Tiểu tử ngươi, thế mà dám thừa dịp ta không chú ý mà để lại tin tức cho sư tỷ ngươi?”

Tô Bạch Y cười khổ: “Thật sự không có, nếu ta để lại tin tức, thì cứ để lại địa chỉ khách điếm của chúng ta là được, làm sao phải khổ sở đi một vòng lớn như vậy, để bọn họ đi Thanh Ca Lâu?”

“Vậy xem ra là ta chủ quan, sớm biết thế thì lần trước dẫn ngươi đi Thanh Ca Lâu đã dùng Hoa Cổ chưởng với ngươi luôn rồi.” Tô Tiễn nhíu mày nói.

“Sư tỷ đã bị ngươi bỏ xa rồi, tiền bối ngươi còn chạy cái gì nữa?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ta không phải là đang trốn sư tỷ ngươi. Cái Hiên Duy thành này, từ khi mới bước vào, ta đã cảm thấy không đúng, bây giờ ta mới hiểu, có tuyệt đỉnh cao thủ tọa trấn tại đây, chúng ta xâm phạm vào trận địa của hắn, vừa rồi ở Thanh Ca Lâu, ta dùng chân khí, hắn đã cảm nhận được ta, ta cũng đồng thời cảm nhận được hắn.” Tô Tiễn trầm giọng, “Người này không đơn giản.”

“Tiết Thần Quan……” Vương Nhất tay cầm trường thương đang chạy băng băng trong thành, tốc độ của hắn nhanh đến mức người thường căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh xẹt qua. Trừ Tô Tiễn, Tô Tiễn cảm giác được rõ ràng vị cao thủ tọa trấn Hiên Duy thành này đang tiếp cận mình, bước chân cũng nhanh hơn, hắn buông tay đang khống chế Tô Bạch Y ra: “Tiểu tử, ta buông ngươi ra, nếu ngươi không muốn chết, thì mau vận khinh công của ngươi lên, theo sát ta.”

“Được.” Tô Bạch Y từ lời của Tô Tiễn đã hiểu ra sự đáng sợ của đối phương, chỉ có thể đáp.

Hai người liền nhanh chóng xuyên qua phố hẻm, không quá một nén nhang đã chạy tới cửa Hiên Duy thành, bước chân của hai người vẫn không dừng, cho đến khi chạy tới cạnh một hồ nước ngoài thành.

Cạnh bờ hồ bên kia có một lão nhân, đưa lưng về phía bọn họ, bên cạnh lão nhân, còn có một cây trường thương cắm ở đó.

Tất cả cảnh tượng vẫn giống y như hậu viện của Vương gia. Lão nhân, đương nhiên chính là Thương Thánh Vương Nhất.

Lão nhân không hề động, trường thương cũng không hề động, nhưng con mồi lại tự mình đi tới trước mặt hắn.

“Lâu rồi không gặp, Tiết Thần Quan.” Vương Nhất đứng lên xoay người, lại hơi sửng sốt.

Tô Tiễn cũng sửng sốt.

“Ngươi không phải Tiết Thần Quan.” Vương Nhất cau mày nói, năm xưa Tiết Thần Quan hành tẩu giang hồ, mặc một thân trường bào màu xám giặt đến trở nên trắng bệch, mang mặt nạ màu đồng cổ, rất ít khi dùng mặt thật để gặp người, cho dù qua nhiều năm, thói quen của hắn có thay đổi, nhưng tuổi thì sẽ không thay đổi, tuổi của Tiết Thần Quan cũng xấp xỉ Ninh Thanh Thành, không thể là lão nhân trước mặt này được, càng không thể là thiếu niên áo trắng kia. Từ từ, tên thiếu niên áo trắng này…… Vương Nhất nhìn Tô Bạch Y như đang suy tư gì đó.

Tô Bạch Y bị hắn nhìn, cảnh giác lùi về sau một bước, người này cho hắn cảm giác áp bức, không kém Ninh Thanh Thành ngày đó chút nào.

Vương Nhất thu ánh mắt, lại nhìn về phía Tô Tiễn: “Võ công của vị huynh đài này bất phàm như thế, hẳn là không phải hạng người vô danh, chỉ là giang hồ to lớn, trong nhất thời ta không đoán ra được thân phận của huynh đài.”

Tô Tiễn nở nụ cười lạnh: “Vương Linh Tiêu?”

Vương Nhất khẽ nhíu mày, cái tên này đã rất nhiều năm không có người gọi, thậm chí đại đa số người trên giang hồ, căn bản là không biết Thương Thánh Vương Nhất còn có một cái tên khác. Vương Nhất tay cầm trường thương: “Huynh đài ngược lại là biết ta.”

“Ta không chỉ biết ngươi, ta còn từng đánh ngươi.” Tô Tiễn hừ lạnh một tiếng, “Không nghĩ, vài chục năm không gặp, công lực của ngươi cũng đã tăng tiến không ít.”

“Ngươi là ai?” Vương Nhất nhìn Tô Tiễn, những có nhìn thế nào cũng không nhớ nổi mình từng va chạm với người này ở nơi nào.

“Ta họ Tô.” Tô Tiễn lấy từ trong lòng ngực ra một thanh chủy thủ, “Bụng bên trái của ngươi hẳn là có một vết sẹo, là do ta chém.”

Vương Nhất cả kinh nói: “Ma Quân Tô Tiễn? Ngươi còn sống?”

“Đúng vậy, ta còn sống.” Tô Tiễn cười nói, “Ta cũng không nghĩ, trở lại cái giang hồ này, lại vẫn có thể gặp được một cố nhân.”

Ma Quân Tô Tiễn, đây là ác mộng lớn nhất của Vương Nhất khi còn trẻ. Năm đó Vương Nhất, còn tên là Vương Linh Tiêu, là đệ tử xuất xắc nhất trong tứ đại gia tộc, tuy còn trẻ đã được gửi gắm kỳ vọng rất cao, đại diện cho sư môn đi Lạc Hà sơn tham gia Thạch Minh chi hội, trên đại hội, Vương Linh Tiêu dùng một cây trường thương chấn nhiếp mọi người, đánh cho cao thủ của các đại phái khác tơi bời hoa lá, mọi người đều cho rằng Thạch Minh chi hội lần ấy, danh hiệu cao thủ trẻ tuổi đệ nhất giang hồ sẽ thuộc về tứ đại gia tộc, nhưng tới ngày cuối cùng, có một nam tử trẻ tuổi đến từ Duy Long Sơn phía bắc tới. Nam tử tự xưng là Tô Tiễn, lấy chủy thủ làm binh khí, không quá ba chiêu đã đánh bại Vương Linh Tiêu. Sau khi Vương Linh Tiêu trọng thương, về tứ đại gia tộc, khổ luyện thương pháp thêm một năm, lại tới Thạch Minh chi hội lần nữa, cũng gặp Tô Tiễn lần nữa.

Vẫn là ba chiêu, thậm chí lần này hắn còn trọng thương vì thanh chủy thủ kia, chém vào bụng trái của hắn.

Vương Linh Tiêu lại lần nữa trở về tứ đại gia tộc, sửa tên thành Vương Nhất, không cầu thương pháp kinh diễm hậu thế, chỉ cầu vạn đạo quy nhất, bắt đầu lại từ đầu. Lần bế quan này, là suốt bốn năm. Trong thời gian bốn năm này, danh tiếng Ma Quân đã chấn kinh thiên hạ. Bốn năm sau, Vương Nhất vung thương xuất quan, nhưng trên giang hồ, đã không còn tung tích của Tô Tiễn.

“Ngươi còn sống, vậy thì thật sự là quá tốt.” Trong vẻ mặt của Vương Nhất toát ra sự phấn khích khó có thể che giấu, hắn nắm chặt trường thương, lại lặp lại thêm một lần, “Ngươi còn sống, vậy thì thật sự là quá tốt!”

Tô Bạch Y kinh ngạc với sát khí đột nhiên toát ra từ người Vương Nhất, hắn cảm giác được hồ nước trầm tĩnh kia bỗng nhiên xoay tròn mãnh liệt, không nhịn được mà quay đầu.

Bờ bên kia hồ nước, có một người đeo mặt nạ màu đồng cổ đang đứng đó.

Không biết vì sao, tuy người đó đeo mặt nạ, nhưng Tô Bạch Y cảm thấy người đó đang nở nụ cười với mình.

“Tiết Thần Quan?” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.