Sau câu “Tiết Thần Quan” này của Tô Bạch Y, Tô Tiễn và Vương Nhất cũng quay đầu.
Tay Tiết Thần Quan nhẹ nhàng nhấn xuống một cái, nước hồ lại bình tĩnh trở lại.
“Quả nhiên là hắn.” Vương Nhất sâu kín nói.
Tô Tiễn nhẹ nhàng ước lượng thanh chủy thủ trong tay: “Bây giờ thật là phức tạp a.”
Trước khi Thiên Võ lão nhân qua đời đã để lại tấm Thiên Võ bảng cuối cùng, nhị giáp Tiết Thần Quan, cùng với tam giáp Vương Nhất, còn có Ma Quân Tô Tiễn từng quát tháo giang hồ nhiều năm về trước, ba người như vậy đồng thời xuất hiện một chỗ, đúng thật là có chút phức tạp.
Hơn nữa ba người đều không phải đồng bọn của nhau, nếu ai tùy tiện động thủ, vậy thì sẽ tạo cơ hội cho người còn lại lợi dụng.
Tiết Thần Quan giơ tay đỡ mặt nạ màu đồng cổ đồng của mình, cười nói: “Nhiều năm như vậy không bước vào giang hồ, không nghĩ rằng lần này lộ diện, lại đụng phải tình cảnh thú vị như vậy.”
Vương Nhất căng thẳng nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Nhiều năm như vậy, ngươi đã đi đâu?”
“Trên đời này có rất nhiều nơi thú vị, ngươi có từng đi qua một nơi không có ban ngày chỉ có ban đêm hoặc là không có ban đêm chỉ có ban ngày chưa? Ngươi từng thấy nơi nguy hiểm có mười vạn dãy núi vây xung quanh, cao thủ có mạnh cách mấy rơi vào trong đó cũng không tìm thấy đường ra chưa? Ngươi từng đi qua vạn dặm băng nguyên, ngàn dặm núi tuyết, thấy một tia thần quang xẹt qua trên trời chưa?” Giọng Tiết Thần Quan phát ra từ mặt nạ đồng cổ, có chút rầu rĩ.
Vương Nhất khẽ nhíu mày: “Chưa từng.”
“Ngươi đương nhiên chưa từng, ngươi chỉ tự vây mình trong hồ nước, muốn dùng thương để đánh ta.” Trong giọng của Tiết Thần Quan mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Tô Tiễn thở dài một tiếng: “Nói như vậy, ta cũng chưa từng thấy, những nơi ngươi vừa nói, ta cũng từng muốn tới, đáng tiếc a, mấy năm nay lại sống trong cái lồng giam kia.”
“Vậy vì sao ngươi lại trở về?” Vương Nhất lại hỏi.
“Muốn trở về, thì trở về.” Tiết Thần Quan nhẹ nhàng đẩy một chưởng về phía trước, “Chỉ hy vọng giang hồ lần này, có thể thú vị hơn chút.”
“Ngươi muốn phá cục?” Tô Tiễn cười, cũng đẩy ra một chưởng.
“Còn chưa tới lúc liều mạng, không bằng chơi một trò chơi.” Theo chưởng của Tiết Thần Quan đẩy ra, trong hồ nước bỗng có một con cá chép đỏ nhảy lên.
“Hừ!” Vương Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, cắm trường thương xuống đất, cũng đẩy ra một chưởng.
Thế là sau khi con cá chép màu đỏ nhảy lên khỏi mặt hồ, lơ lửng trên không trung, lại cùng lúc bị ba luồng chưởng lực ghì lại, không thể rơi xuống.
Bàn tay Tiết Thần Quan nhẹ nhàng ngoắc về: “Đêm nay, Tiết mỗ ta muốn ăn thịt cá, xem hai vị có thể cướp được của ta không.”
“Tiểu tử, muốn so nội lực với hai nguời chúng ta?” Tô Tiễn khinh thường nở nụ cười, trên giang hồ, không phải tuổi càng lớn, thì võ công càng cao, nhưng nếu nói về nội lực, thì đương nhiên là thời gian tu luyện càng dài càng hùng hậu, nghe giọng Tiết Thần Quan thì chẳng qua chỉ là một người trung niên, mà Tô Tiễn và Vương Nhất đều đã đến cổ lai hy, đua nội lực thì Tiết Thần Quan làm sao có thể chiếm được thượng phong?
“Thật sao?” Tiết Thần Quan đi tới phía trước một bước, con cá chép kia lại từ từ bay về phía hắn.
Vương Nhất ngược lại cũng không kinh ngạc đối với chuyện này: “Tiết Thần Quan tu luyện Thông Thiên sách nhiều năm, nội công đúng là thâm hậu thiên hạ khó tìm.”
“Thông Thiên sách?” Lông mày Tô Tiễn nhếch lên, “Thông Thiên sách cũng không phải là luyện, Thông Thiên sách phải là gieo.”
“Ồ?” Động tác của Tiết Thần Quan hơi chậm lại một chút, “Xem ra vị lão tiền bối này biết cũng không ít.”
“Xem ra ngươi là truyền nhân của lão nhân kia, năm đó hắn không chịu đưa Thông Thiên sách cho ta, vì thế ta đã luyện một môn võ công khác.” Mũi chân Tô Tiễn nhẹ nhàng điểm xuống, con cá chép đỏ kia lại bị kéo về sau.
“Diệt Tuyệt Thần Công!” Trong giọng của Tiết Thần Quan toát ra vài phần hưng phấn.
Diệt Tuyệt Thần Công là một môn võ học thuần theo đuổi nội lực, bị đại đa số người coi là tà công, đã thất truyền nhiều năm trước, ngày xưa phó lâu chủ Vụ Vũ Lâu Tiêu Dao Tiên chỉ luyện một quyển sách rách, đã trở thành cao thủ đứng trên võ đạo, mà Tô Tiễn tu luyện nhiều năm, đương nhiên còn bá đạo hơn Tiêu Dao Tiên nhiều!
Trong nhất thời, con cá chép đỏ kia liền trở thành ván cờ tranh đấu giữa Tiết Thần Quan và Tô Tiễn, Thương Thánh Vương Nhất tuy cũng đẩy ra một chưởng, nhưng con cá chép đỏ kia lại càng lúc càng cách xa hắn. Vì thế, hắn nhắm hai mắt lại.
Không giống Tiết Thần Quan và Tô Tiễn, Vương Nhất là một thương khách, đối với hắn mà nói, binh khí và chiêu số so với nội lực mà nói thì còn quan trọng hơn nhiều, vậy nên có so đấu hắn cũng không chiếm được lợi. Cho nên hắn nhắm hai mắt lại, dù sao nơi này cũng ở gần Hiên Duy thành, còn ở trong trận địa của hắn. Khi hắn vừa nhắm mắt lại, bên bờ hồ đã không còn Tô Tiễn, đã không còn Tiết Thần Quan, chỉ còn lại mảnh hồ này, cùng với con cá chép đỏ trên mặt nước.
Nội lực dù sao cũng chỉ là tiểu đạo.
Tay Vương Nhất nhẹ nhàng vung lên, mà cảnh giới của hắn lúc này, lại thật sự là Thiên Đạo hợp nhất.
“Có vài phần thú vị.” Tiết Thần Quan cười nói.
Tô Tiễn kinh ngạc nhìn Vương Nhất trước mặt, phá lệ khen một câu: “Xem ra mấy năm nay ngươi thật sự tiến bộ không ít a.”
Ba đại cao thủ tuyệt thế quyết đấu, không hề có sấm sét ầm ầm kinh thiên động địa như trong tưởng tượng, thậm chí binh khí của ba người cũng không lộ ra, chỉ dùng một con cá chép đỏ để so đấu, nhưng nếu có cao thủ khác ở đây, tất nhiên sẽ phải kinh ngạc cảm thán với trận quyết đấu nhìn có vẻ bình lặng nhưng lại cất giấu võ học ảo diệu này. Đương nhiên, những điều này Tô Bạch Y không nhìn ra được, hắn chỉ nhìn con cá chép đỏ lơ lửng không thể rơi xuống nước, lắc đầu nói: “Ba người các ngươi đánh nhau, làm khó một con cá chép làm gì?”
Khi đang nói chuyện, con cá chép kia đã bay tới phía Vương Nhất.
“Xem ra là thua trận này.” Tiết Thần Quan khẽ thở dài.
Lúc này Tô Bạch Y nhún người một cái, đi tới sau lưng Vương Nhất, đặt tay lên vai Vương Nhất, sau đó cũng nhắm hai mắt lại.
Vương Nhất đang nhắm mắt trong mảnh thiên địa của mình, mặt hồ nước tĩnh lặng bỗng nhiên có một khối đá rơi xuống, sau đó lập tức nổi gợn sóng, gợn sóng từng tầng tiếp lấy từng tầng, cho đến khi tạo thành một cái lốc xoáy thật lớn. Vương Nhất mở mắt, đột nhiên xoay người, chấn bay Tô Bạch Y, đồng thời Tiết Thần Quan và Tô Tiễn cũng đều lui về sau một bước, con cá chép đỏ lơ lửng giữa không trung cũng rơi xuống, rơi vào trong hồ nước sau đó lại quẫy đuôi bơi đi.
“Xem ra bên này chúng ta còn có một cao thủ a.” Tiết Thần Quan nhìn về phía Tô Bạch Y.
Tô Bạch Y lùi đến bên cạnh Tô Tiễn, lau mồ hôi trên trán: “Sao lại vô dụng đối với hắn?” Vừa rồi Tô Bạch Y muốn dùng võ công trong Tiên Nhân Thư, nhân lúc Vương Nhất không phòng bị mà hấp thụ nội lực của hắn, nhưng bàn tay vừa đặt lên vai Vương Nhất, lại chỉ thấy có một mảnh hồ nước.
Vương Nhất nheo mắt như đang suy tư gì đó: “Thứ vừa rồi ngươi dùng chính là võ công trong Tiên Nhân Thư?”
“Gia hỏa đeo mặt nạ kia, trận này thì tính là ai thắng?” Tô Tiễn hỏi.
Tiết Thần Quan không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: “Ta cảm thấy là người trẻ tuổi này.”
“Kết quả của thắng lợi là gì?” Tô Tiễn lại hỏi.
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, các ngươi đi trước.” Tiết Thần Quan tung người nhảy, tới bên cạnh hai người Tô Bạch Y, “Thương Thánh lão gia tử, ta có thể gặp trước một lần.”