“Chẳng phải ngươi đang chờ Tiết Thần Quan à? Vì sao Tiết Thần Quan tới, ngươi lại muốn bỏ chạy?” Tô Bạch Y vừa chạy vừa hỏi.
Sắc mặt Tô Tiễn nghiêm lại, cười lạnh nói: “Tên Tiết Thần Quan kia, thật tà môn.”
“Có ý gì?” Tô Bạch Y khó hiểu.
“Vừa rồi hắn đáp xuống đất, ta đã phát hiện.” Tô Tiễn quay đầu nhìn lại, “Hắn là một người chết.”
Ở hồ nước vừa rồi, Vương Nhất nắm chặt trường thương, nhẹ nhàng vung lên, sau đó xoay người.
Tấm mặt nạ màu đồng cổ của Tiết Thần Quan nháy mắt vỡ thành hai nửa, rơi xuống, dưới mặt nạ là một khuôn mặt xanh mét, không có chút sự sống, ngay sau đó thân hình kia ngửa đầu ngã xuống đất, máu đen như mực chảy ra từ lỗ mũi và lỗ tai hắn. Vương Nhất liếc mắt nhìn về phía bờ hồ bên kia, một chiếc lá rơi xuống, rơi trên mặt hồ. Vương Nhất nhíu mày, cầm thương đi về Hiên Duy thành.
“Giang hồ thật ra rất vô vị.” Trong rừng cây, có một người nằm trên một cây đa lớn, giơ tay tiếp lấy một chiếc lá rụng, “Thứ duy nhất thú vị chính là những con người trong chốn giang hồ này, ví dụ như thiếu niên vừa rồi cũng rất thú vị, ngươi nói xem có phải hay không?”
Một nữ tử đầu đội nón rộng vành màu trắng ngồi dưới tán cây, dùng tay quạt gió: “Thú vị hay không thú vị thì không biết, nhưng nhìn tướng mạo ngược lại là rất tú khí.”
“Ồ? Sao ta lại cảm thấy tướng mạo hắn thường thường, nhìn không giống như là những thiếu niên tuấn tú mà ngươi thường thích.” Người trên cây thổi một chiếc lá trong tay.
“Hắn dịch dung, ta có thể nhìn ra tướng mạo thật, thuật dịch dung không dùng được đối với ta, ta có thể nhìn ra dung mạo thật của hắn, không kém nguơi khi còn trẻ.” Nữ tử trả lời.
Tiếng thổi lá du dương xuyên qua rừng cây, bay tới nơi xa, Tô Bạch Y quay đầu lại nhìn: “Trong rừng cây có người đang thổi lá cây?”
“Xem ra chính là người vừa điều khiển con rối vừa rồi.” Tô Tiễn trầm ngâm nói.
“Không đuổi theo à?” Tô Bạch Y hỏi.
“Ngươi nghe hiểu tiếng nhạc không?” Tô Tiễn hỏi.
Tô Bạch Y dựng lỗ tai lên nghe lại, lắc đầu nói: “Không nghe ra được gì cả.”
“Ý của khúc nhạc này là đang nói cho chúng ta biết, núi cao sông dài, rất nhanh sẽ tự gặp lại, không cần nóng lòng.” Tô Tiễn tiếp tục đi về phía trước, “Mặc kệ người này có phải Tiết Thần Quan hay không, cũng vẫn là một người thú vị.”
“Được thôi.” Tô Bạch Y tung người nhảy, cũng hái một chiếc lá ở cái cây bên cạnh, đặt lên miệng thổi, so với khúc nhạc dịu dàng trong rừng cây truyền ra, thì tiếng thổi của Tô Bạch Y lại cao vút lên.
“Tiểu tử ngươi.” Tô Tiễn bất đắc dĩ lắc đầu, lại không thèm để ý tới hắn.
Trong rừng cây, người kia buông lá cây trong tay xuống, cười nói: “Quả nhiên ta không nói sai, người trẻ tuổi này, thật sự rất thú vị.”
“Ý của khúc nhạc này là……” Nữ tử nhíu mày nghe xong một lát, vẫn không dám khẳng định.
“Đừng nghi ngờ, chính là ý mà ngươi vừa nghe ra.” Người trên cây ném lá cây trong tay đi, “Đại hiệp, cứu ta!”
Nữ tử bật cười phụt một tiếng: “Thật đúng là như vậy, xem ra là tiểu tử này bị lão nhân kia bắt cóc. Đúng rồi, lão nhân vừa rồi……”
“Tìm sư phụ muốn lấy Thông Thiên sách mà không được, cuối cùng luyện được Diệt Tuyệt Thần Công, người như vậy trên giang hồ có lẽ chỉ có một.” Nam tử trên cây sâu kín nói, “Ma Quân Tô Tiễn.”
“Người này đã biến mất vài chục năm, không nghĩ rằng hắn vậy mà vẫn còn sống.” Nữ tử thở dài một tiếng, “Ta cảm thấy ngươi không nên trở về.”
“Cái Hiên Duy thành này, càng nhìn càng giống như một bàn cờ a.” Nam tử điểm chân một cái, đứng lên cành cao nhất trên cây, nhìn về phía tòa thành ở xa, “Chỉ là không biết người bày cục, là ai?”
“Tứ đại gia tộc?” Nữ tử nghi hoặc nói.
“Quá đơn giản, tứ đại gia tộc muốn nhân cơ hội thay thế Thượng Lâm Thiên Cung chấp chưởng giang hồ, cho nên mới mở Anh Hùng đại hội này.” Đôi tay nam tử khép sau người, tóc bạc bay lên, “Nhưng ý đồ quá rõ ràng, thì sẽ bị người khác lợi dụng để bày cục. Người chơi cờ sau lưng, nhất định không phải bọn họ.”
“Là người đã viết thư cho ngươi?” Nữ tử nhíu mày nói.
“Ta tự cho là mấy năm nay đã giấu được hành tung, không ai có thể tìm được ta, nhưng lá thư kia vẫn tới tay của ta, nội dung trong thư làm ta không thể không đi tới nơi này, có thể thấy người này vô cùng hiểu biết ta, thậm chí còn phái người theo dõi ta rất nhiều năm.” Nam tử trầm giọng nói, “Người ẩn nấp sau lưng này thật đáng sợ, nếu Hiên Duy thành bây giờ đã là một ván cờ, vậy thì lúc này hắn chính là người cầm con cờ.”
“Là lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu Bạch Cực Nhạc?” Nữ tử nghĩ tới một khả năng.
“Có lẽ vậy.” Nam tử điểm chân một cái, từ trên ngọn cây hạ xuống, nhặt tấm mặt nạ màu đồng cổ dưới đất, đeo lên mặt, “Có điều ta chưa bao giờ để mình là con cờ xuất hiện trên bàn cờ, ta thích nhất chính là phá cục mà ra.”
Bên kia, Tô Tiễn đã dẫn theo Tô Bạch Y đi từ một cửa thành khác vào Hiên Duy thành.
Giọng điệu Tô Bạch Y có chút khinh thường: “Tiền bối, ngươi tự xưng là Ma Quân, năm đó đã từng quát tháo giang hồ, sao hôm nay lại thấy ngươi hai lần phải chạy trốn thế?”
Tô Tiễn ngược lại cũng không để ý, cười vang nói: “Ta vẫn luôn nghĩ, nếu ta trở về giang hồ, tất sẽ kinh sợ thế nhân, ngươi nói xem nếu ta đánh tiểu cô nương trong Thanh Ca Lâu thì có tính là gì? Vừa rồi ở hồ nước, cho dù ta liều cái mạng già này, gắng giết hai đại cao thủ trên Thiên Võ bảng, thì ai thấy? Ai nhớ? Ngươi à? Ngươi cuối cùng cũng sẽ thọc cho ta một kiếm, sau đó nói những người này đều là ngươi đánh thắng. Cho nên trận chiến này của ta, nhất định phải ở Anh Hùng đại hội, người trong thiên hạ đều nhìn thấy, vậy mới thống khoái, vậy mới tận hứng!”
Tô Bạch Y giơ tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Thì ra tiền bối lại là người ham hư vinh như vậy, thế này cũng quá không giống hình tượng Ma Quân trong tưởng tượng của ta a.”
“Ồ? Hình tượng Ma Quân trong tưởng tượng của ngươi phải là như thế nào?” Tô Tiễn hỏi.
Tô Bạch Y suy nghĩ một lát: “Cái gọi là Ma Quân, kiếm tẩu thiên phong, phải là khinh thường danh lợi mới đúng, giết là giết, chẳng cần biết giết lúc nào, giết ở nơi nào, vì sao mà giết!”
“Cái ngươi nói là ma đầu, không phải Ma Quân.” Tô Tiễn lắc đầu nói, “Cái gọi là Ma Quân, quan trọng nhất không phải chữ ma, mà là chữ quân. Chữ này rất quan trọng. Ngươi biết chữ quân này ý là gì không?”
Tô Bạch Y không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Đương nhiên là quân trong quân vương, Ma Quân ý còn không phải là quân vương trong ma đầu sao? Chính là đại ma đầu ấy.”
“Không phải.” Tô Tiễn lộ ra nụ cười mang theo vài phần ngạo nghễ, giơ ngón tay nhẹ nhàng vẫy vẫy.
“Vậy thì là gì?” Tô Bạch Y vừa hỏi ra miệng, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một đáp án, nhưng ngay cả hắn cũng có chút không tin, nhìn Tô Tiễn, có chút do dự nói, “Sẽ không phải là ——”
“Quân trong quân tử chứ?”
“Không sai, chính là quân trong quân tử.” Tô Tiễn vỗ vai Tô Bạch Y, “Xem ra, ngươi là tri kỷ của ta a.”
Tô Bạch Y nở nụ cười khổ, mình ở cùng vị lão tổ tông này mấy tháng, từ đầu mỗi ngày đều lo lắng hắn sẽ một đao giết mình, đến bây giờ lại gọi mình là tri kỷ, thật là càng ngày càng không đoán được tính tình của vị lão tổ tông gọi là Ma Quân này.