Quân Hữu Vân

Chương 228: Có Mang



Ngoài phủ đệ của Vương gia.

Nam Cung Tịch Nhi thở một hơi dài, nàng đổi kiếm sang tay trái, tay phải nhẹ nhàng lắc lắc, vừa rồi chẳng qua chỉ thời gian một ly trà, mà tay phải nàng cầm kiếm đã đầy mồ hôi.

“Một chữ được vừa rồi, cũng có thể giết người.” Nam Cung Tịch Nhi cúi xuống nhìn Lương Nhân kiếm, “Ta suýt không nhịn được mà rút kiếm.”

Thanh Y Lang kéo vạt áo, sau lưng hắn thật ra cũng đã toát mồ hôi lạnh đầm đìa: “Trong thế hệ đệ tử ấy của tứ đại gia tộc, Đông Phương Vân Ngã được công nhận là tài học, võ học, mưu lược đều cầm cờ đi trước người, có lẽ chỉ có thất thúc ta có thể sánh cùng. Rất nhiều người đều nói, chờ thế hệ đại gia trưởng tiếp theo đến phiên Đông Phương Vân Ngã, trật tự của tứ đại gia tộc cũng sẽ sảy ra biến hóa.”

“Nhưng hắn đã đồng ý.” Nam Cung Tịch Nhi nhìn về phía bên trái, Đông Phương Vân Ngã dẫn theo Đông Phương Khởi cưỡi ngựa rời đi.

“Còn có một điều rất thú vị đó là, Đông Phương Vân Ngã và Vương Nhược Hư từ nhỏ đã bái cùng một sư phụ dạy dỗ, hai người là sư huynh đệ đồng môn, hơn nữa sau đó còn kết nghĩa huynh đệ, quan hệ riêng của bọn họ rất tốt.” Thanh Y Lang cười nói, “Có điều tính cách hai người lại khác nhau như trời với đất, tính cách Vương Nhược Hư trương dương, có tiếng là ương ngạnh ngang ngược, còn Đông Phương Vân Ngã thì lại trầm mặc ít lời, làm việc chững chạc lấy đại cục làm trọng, từ trước đến nay vẫn được đánh giá rất cao trong tứ đại gia tộc. Cho nên hôm nay Vương Nhược Hư mới dám đưa ra yêu cầu như vậy, mà Đông Phương Vân Ngã vẫn đồng ý.”

Nam Cung Tịch Nhi lắc đầu nói: “Ta vẫn cảm thấy chuyện này, không đơn giản như vậy.”

“Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy, ba ngày sau, chính là lúc chúng ta xem kịch vui. Hôm nay Vương gia đưa ra yêu cầu này, chắc chắn đã cho rằng người đầu tiên phản đối chính là ta, nhưng ta lại cố tình đồng ý. Bởi vì một khi ta đồng ý, thì Lục gia cũng đồng ý, vậy thì áp lực sẽ đặt lên vai Đông Phương gia. Đông Phương Vân Ngã và Vương Nhược Hư, chỉ có thể đứng ở hai phía đối lập, đó chính là thứ ta muốn thấy.” Thanh Y Lang đi tới phía trước, “Đi thôi, còn việc của Tô Bạch Y huynh đệ sự, yên tâm. Tin tưởng ta, vào Anh Hùng đại hội ba ngày sau, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện.”

Nam Cung Tịch Nhi thấp giọng nói: “Nhưng người bên cạnh hắn……”

“Mấy tháng qua, người đó vẫn không giết hắn, thì sao mấy ngày sắp tới lại động thủ chứ? Hơn nữa người đó, dù ngươi và ta có hợp lực cũng không phải đối thủ, trừ khi là Đạo Quân Nho Thánh đích thân đến, bằng không……” Thanh Y Lang cười, “Thương Thánh Vương Nhất, thật ra cũng là một đối thủ rất thích hợp.”

“Phụ thân, hôm nay vì sao ngươi lại đồng ý yêu cầu của hắn?” Đông Phương Khởi đi theo sau Đông Phương Vân Ngã, bất bình nói.

Sắc mặt Đông Phương Vân Ngã nghiêm nghị, giục ngựa tiến về phía trước, không nói một lời.

“Vương Nhược Hư hắn chẳng qua chỉ ỷ vào trong nhà có một lão Thương Thánh, chứ bản thân hắn có bản lĩnh gì? Dựa vào cái gì mà làm đại gia trưởng của tứ đại gia tộc? Hắn rõ ràng muốn gom thâu ba nhà khác, hợp bốn nhà thành một, để hắn làm đại minh chủ.” Đông Phương Khởi lo nói tiếp phần mình, “Phụ thân ngươi không nên nói được!”

“Được.” Đông Phương Vân Ngã ngẩng đầu lên, bỗng nhiên chửi, “Ta được cái con mẹ hắn!”

Đông Phương Khởi sửng sốt, hắn ở cùng với phụ thân mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên thấy phụ thân nói ra một câu thô tục, nhưng ngay sau đó phụ thân lại khôi phục vẻ mặt đạm mạc, nhẹ nhàng vung dây cương, đi về phía khách điếm.

Trong phủ đệ của Vương gia, Vương Nhược Hư cũng thở một hơi dài, hắn không lường trước được lần đàm phán này lại thuận lợi như thế, nhưng sự thuận lợi này lại làm hắn vô cùng bất an, chính trong lúc đang suy tư lại nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng người hùng hùng hổ hổ.

“Tạ Hưng, tiểu tử ngươi còn có mặt mũi tới Vương gia ta à? Xem ta có giết ngươi không!” Vương Bất Du cầm kiếm vọt vào, nhưng nội đường trống trơn, đã không còn bóng dáng Thanh Y Lang đâu cả, hắn thu kiếm hỏi, “Tạ Hưng đâu?” Thì ra ngày đó ở Luận Võ đại hội của các đệ tử trẻ tuổi trong tứ đại gia tộc, Thanh Y Lang đã từng đánh trọng thương Vương Bất Du, hôm nay nghe nói hắn tới, Vương Bất Du lập tức cầm kiếm đuổi lại đây, đồng thời còn có Tạ Doanh Doanh. Tạ Doanh Doanh đứng ngoài cửa, quan tâm nhìn vào bên trong, lại cũng không nhìn thấy bóng dáng những người khác.

“Tạ Hưng đã đi rồi.” Vương Nhược Hư lặng lẽ nói một câu, cũng không biết là nói cho Vương Bất Du nghe, hay là cho Tạ Doanh Doanh nghe. Sau khi Tạ Doanh Doanh nghe được, mặt lộ vẻ thất vọng, lập tức xoay người rời đi. Vương Bất Du cũng không chú ý tới những việc này, chỉ phẫn nộ rút kiếm xoay người, muốn chạy ra cửa đuổi theo Thanh Y Lang.

“Làm càn!” Vương Nhược Hư gầm lên một tiếng, một cái tát đánh cho Vương Bất Du xoay vòng tại chỗ.

Vương Bất Du vội vàng lấy kiếm chống đất, mới miễn cưỡng không ngã: “Phụ thân! Nếu Tạ Hưng tới, vì sao không bắt hắn ngay tại chỗ?”

Vương Nhược Hư bất đắc dĩ thở dài: “Đại sự làm đầu, ngươi lại chỉ nhớ rõ những cái ân oán nhỏ này, đến lúc đó nếu ta thật sự trở thành chủ của giang hồ, thì chớ nói một tên Tạ Hưng, ngay cả toàn bộ Tạ gia, ta cũng có thể diệt sạch, ngươi gấp cái gì?”

Vương Bất Du nghe vậy cũng không có bất cứ sự vui sướng gì, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Phụ thân đại nhân hùng tâm tráng chí, đương nhiên ta kém không so được, ta chỉ biết, ai làm ta khó chịu, thì ta liền giết người đó!”

“Phế vật.” Vương Nhược Hư phất tay nói.

“Đúng là phế vật, chỉ tiếc cả ba đứa con trai của người, đều là phế vật.” Vương Bất Du cười lạnh nói, “Một tên ngu ngốc, một con mọt sách, còn có một tên là ta. Ba tên phế vật ngươi có thể chọn ai? Chẳng phải cũng chỉ có ta?”

Vương Nhược Hư khẽ nhíu mày, nở nụ cười lạnh: “Ai nói chỉ có ngươi?”

Vương Bất Du sửng sốt, sau đó cẩn thận suy nghĩ ý trong lời của Vương Nhược Hư, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: “Ngươi muốn đặt hy vọng lên người tên tiểu tạp chủng kia?”

“Tiểu tạp chủng?” Vương Nhược Hư lại tát thêm một cái, “Đó là con của đại ca ngươi! Tuy bây giờ nó chưa xuất thế, nhưng lấy uy thế của ta hiện giờ, chờ nó hai mươi năm thì đã sao? Hai mươi năm này ta sẽ dùng hết toàn lực bồi dưỡng nó, lại xin thúc phụ tự mình dạy võ cho nó, đến ngày sau, làm sao lại không trở thành thiên tài tuyệt thế? Đừng cho là ta không có lựa chọn, nếu bây giờ ngươi chịu vận động đầu óc, vậy thì về sau vẫn còn có vài phần cơ hội.”

“Nhưng máu trên người đứa trẻ ấy, có cả của Tạ gia.” Vương Bất Du cả giận nói.

“Vậy ngươi có biết mẫu thân ngươi là ai không?” Vương Nhược Hư lại vung một quyền đánh Vương Bất Du bay ra ngoài, “Máu đang chảy trên người của ngươi, là máu gì?”

Hậu viện của Vương gia, một thư sinh tay cầm quyển sách vẫn ngồi trong đình viện như thường ngày, phơi nắng, ngắm hoa, bên cạnh có mấy con mèo hoa li đang yên tĩnh nằm ngủ.

Tạ Doanh Doanh đi qua bên cạnh, hành lễ.

“Tẩu tẩu có mang trong người, sau này không cần hành lễ nữa.” Thư sinh cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Tạ Doanh Doanh gật đầu: “Nhị công tử lại đang đọc sách.”

“Ngày đại khảo sắp tới rồi, nên đọc nhiều sách hơn chút.” Thư sinh cười nói.

Tạ Doanh Doanh cũng không nói nữa, tiếp tục đi về phía phòng mình.

Đây là người duy nhất nàng có thể nói chuyện được mấy câu trong toàn bộ Vương phủ này, mỗi ngày hắn đều sẽ ngồi đọc sách ở chỗ này, Tạ Doanh Doanh cũng đều sẽ đi ngang qua nơi này, gặp mặt sẽ bắt chuyện vài câu, tuy rằng luôn là mấy việc không hề quan trọng trong nhà, nhưng đây đã là việc vui vẻ nhất của Tạ Doanh Doanh mỗi ngày.

Người này làm nàng cảm thấy, mình còn sống.