Màn đêm buông xuống.
Ban đêm ở Hiên Duy thành, đèn màu điểm lên, trong các ca lâu bên bờ sông Xuân Thủy cũng đón thời khắc náo nhiệt nhất trong ngày. Tiếng đàn Tỳ Bà, tiếng sáo, tiếng hát giao hòa vào ánh sáng, Thanh Y Lang giơ chén rượu lên, đi trong Thanh Ca Lâu, rất nhanh đã thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, giờ phút này hắn không còn che giấu thân phận nữa, cho nên rất nhanh toàn bộ các tửu lầu bên bờ sông Xuân Thủy đều biết —— Thiếu chủ Tạ gia Thanh Y Lang đã tới Hiên Duy thành.
Thanh Y Lang, chính là một trong những giấc mộng của các khuê nữ ở Giang Nam, ca nữ của các tửu lầu gần đó đều trộm chạy tới Thanh Ca Lâu nhìn ngắm phong thái của hắn. Nhưng rất nhanh mọi người liền phát hiện, vai chính đêm nay có vẻ không phải Thanh Y Lang, mà là nữ tử bên cạnh Thanh Y Lang.
Ca lâu bên bờ sông Xuân Thủy đều không phải là thanh lâu, nhiều nữ tử chỉ bán nghệ không bán thân, nhưng dù vậy, cũng rất ít có nữ khách chạy tới nơi đây nghe nhạc, cho nên một nữ khách xuất hiện chỗ này vốn đã rất đặc biệt rồi. Còn đặc biệt hơn nữa là nữ tử này rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn bất cứ nữ tử nào trong Thanh Ca Lâu. Vì thế, bọn nam tử đi tìm vui vẻ ở bờ sông Xuân Thủy cũng thi nhau chạy tới ngắm phương dung.
Cứ như vậy, trên nhã tọa ở Thanh Ca Lâu, Thanh Y Lang và Nam Cung Tịch Nhi ngồi uống rượu giữa ánh mắt của mọi người.
“Tới nơi này uống rượu, không phải một lựa chọn tốt lắm.” Nam Cung Tịch Nhi dưới ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, có chút không thoải mái.
Thanh Y Lang ngược lại thì đã quen vậy rồi, vung ống tay áo lên, giơ chén rượu hướng về phía các cô nương dưới lầu nhẹ nhàng nâng: “Không, là một lựa chọn vô cùng tốt, ít nhất tin tức chúng ta ở chỗ này, rất nhanh sẽ truyền ra. Vậy thì dù chúng ta không tìm thấy Tô Bạch Y, thì có lẽ Tô Bạch Y cũng có thể biết được, chúng ta đã tới.”
“Thì ra là như thế, cũng coi như một cách.” Nam Cung Tịch Nhi bị cái lý do này thuyết phục, cúi đầu uống một ly rượu.
“Về sau không gọi ngươi là cô nương nữa, gọi ngươi là đường muội luôn đi, vốn dĩ nên gọi là đường muội từ đầu mới đúng.” Thanh Y Lang cười nói, “Bằng không các cô nương trong lâu sẽ tưởng rằng bên cạnh ta có một đóa hoa tươi, không ai dám đến hái hoa mất. Ngươi cảm thấy thế nào, đường muội?”
Nam Cung Tịch Nhi buông chén rượu: “Đường huynh.”
“Ha ha ha ha ha ha.” Thanh Y Lang vung tay áo lên, lớn tiếng nói, “Hôm nay là lần đầu tiên đường muội ta tới Hiên Duy thành, thấy cảnh vật Hiên Duy thành rất đẹp, tất cả chi phí trong Thanh Ca Lâu hôm nay, đều do Tạ gia ta mời.”
Toàn lâu reo hò.
Những nữ tử kia mắt lại càng sáng, bọn họ vốn cho rằng nữ tử bên cạnh Thanh Y Lang là người yêu, tự biết mình khó có thể sánh cùng, nhưng nếu là đường muội, vậy thì các nàng vẫn có cơ hội. Mà những nam tử đang ngắm nhìn Nam Cung Tịch Nhi thì ánh mắt lại càng tăng thêm vài phần nghiền ngẫm, thì ra nữ tử này là đường muội của Thanh Y Lang, rốt cuộc là con gái của vị trưởng lão nào trong Tạ gia đây?
“Tạ gia các ngươi rất có tiền à?” Trong một góc, một nam tử cường tráng vác đao hỏi.
“Giang Nam tứ đại gia tộc, không nghi ngờ gì cả Tạ gia chúng ta là nghèo nhất.” Bên cạnh hắn, một công tử tay cầm quạt xếp lắc đầu thở dài, “Nhưng ở phương diện tiêu tiền thì huynh trưởng tuyệt đối chỉ dưới Vương gia Vương Bất Du.”
Hai người này đương nhiên chính là Phong Tả Quân và Tạ Vũ Linh, dù nhìn thấy Nam Cung Tịch Nhi bọn họ cũng không nóng nảy muốn nhận sư tỷ, dù sao chuyến đi Anh Hùng đại hội này cũng hung hiểm vô cùng, bọn họ tách ra hành động, ngược lại càng có vài phần chắc thắng hơn. Cho nên lúc này chỉ đứng từ xa nhìn Nam Cung Tịch Nhi.
“Tiểu nhị, cho một hồ Hoa Lạc Mãn mà ngươi nói nổi tiếng nhất nơi này.” Phong Tả Quân phất tay nói.
“Hoa Lạc Mãn mười lượng bạc một hồ.” Tạ Vũ Linh nhíu mày nói, “Ngươi mang nhiều bạc như vậy à?”
“Không phải đại ca ngươi vừa mời khách sao? Thêm một mâm thủy tinh giò, một đĩa thịt bò cay.” Phong Tả Quân nhếch miệng cười nói, “Ăn chùa thì ngu sao mà không ăn.”
Tạ Vũ Linh lắc đầu nói: “Tạ gia còn tiếp tục như vậy, thì làm sao tranh hùng được với ba nhà còn lại? Ài, tiểu nhị. Từ từ đã!”
Tiểu nhị vừa đặt bầu rượu xuống quay đầu nghi ngờ nói: “Khách quan, có chuyện gì a?”
“Có thể bỏ thức ăn đi không?” Tạ Vũ Linh rất thành khẩn hỏi.
Trong khách điếm đối diện Thanh Ca Lâu, một cánh cửa sổ lặng lẽ mở ra.
Tô Tiễn từ bên trong nhô đầu ra, nhìn cảnh tượng trong Thanh Ca Lâu đối diện, hắn nhìn nữ nhạc sư lớn tuổi mang khăn che mặt vẫn ôm đàn Tỳ Bà chậm rãi đi giữa lầu, không khỏi nhăn mày, thấp giọng nói: “Sao nàng còn chưa đi?”
“Ngươi muốn nàng đi nơi nào đây?” Tô Bạch Y ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi. Bọn họ vốn cũng không ở nơi này, nhưng sau khi Tô Tiễn mang hắn ra khỏi thành rồi trở về thì lại chọn khách điếm này, nói là khách điếm trước kia đã không còn an toàn, nhưng Tô Bạch Y lại biết, tới nơi này chỉ là vì nơi này có thể nhìn được động tĩnh trong Thanh Ca Lâu.
“Nàng đã rất già rồi, chẳng lẽ muốn ở chỗ này gảy Tỳ Bà cả đời sao?” Tô Tiễn hỏi.
Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, nàng đã rất già rồi, đã ở chỗ này gảy Tỳ Bà cả đời. Sở dĩ nàng có thể tiếp tục chờ, là bởi vì nàng mong, một ngày nào đó ngươi sẽ đến. Nhưng sau đó ngươi đến, lại không mang nàng đi.”
“Mang nàng đi?” Tô Tiễn ngẩn người, sau đó lắc đầu không nói gì nữa.
Trong Thanh Ca Lâu, nữ nhạc sư lớn tuổi ôm đàn Tỳ Bà đi tới trước cửa một căn phòng có lò sưởi. Cửa phòng được mở ra, một lão nhân tay bấm hạt châu bằng gỗ đàn nhìn nhạc sư lớn tuổi, khẽ thở dài: “Ngươi đợi lâu như vậy, không nghĩ rằng ngươi thật sự đã chờ được hắn. Chỉ tiếc a, hắn cũng giống ta, đã biến thành một lão nhân rồi.”
“Trong thiên hạ, há lại có người trường sinh bất diệt.” Nữ nhạc sư ôm Tỳ Bà thi lễ, “Sớm đã nên nghĩ tới rồi.”
“Nhưng hắn lại không mang ngươi đi.” Lão nhân ý vị thâm trường.
Nữ nhạc sư nhẹ nhàng gảy Tỳ Bà: “Cũng là chuyện sớm đã nên nghĩ tới.”
“Chuyện xưa của các ngươi, ta đã đợi rất lâu, nhưng kết cục thế này vẫn là thiếu chút thú vị, ta cảm thấy chuyện này chưa tới lúc kết thúc. Ba ngày sau, là Anh Hùng đại hội, vừa rồi Vương gia đã tới đây, nói sẽ quyết định mở ở Thanh Ca Lâu.” Tay lão nhân đang bấm hạt châu cũng ngừng lại, “Tất cả tửu lầu lớn lớn bé bé trong Hiên Duy thành, đều muốn nhận được cái đơn hàng này, Thanh Ca Lâu chúng ta tuy danh tiếng cũng lớn, nhưng dù sao cũng ở bờ sông Xuân Thủy, vốn rất khó được chọn. Nhưng cuối cùng Vương Nhược Hư lại chọn chúng ta, cũng coi như là hắn tinh mắt.”
“Anh Hùng đại hội?” Thân hình nữ nhạc sư khẽ run lên.
“Nếu đã là Anh Hùng đại hội, vậy thì sẽ không thể thiếu sự xuất hiện của hắn rồi.” Lão nhân cười đứng dậy, vỗ vai nữ nhạc sư, “Hoa Túy đại hội lên sân khấu, Anh Hùng đại hội chào bế mạc, để chuyện xưa về Ngọc Địch công tử của Hiên Duy thành chúng ta, có một kết cục thật sự đi.”
Trong khách điếm, Tô Bạch Y cũng tò mò tiến đến bên cửa sổ: “Thanh Ca Lâu đêm nay, có vẻ náo nhiệt lạ thường a. Tiền bối, ta muốn đi xem.”
“Chẳng phải ngươi nói muốn kể chi tiết cho ta chuyện xưa về Tiên Nhân Thư à?” Tô Tiễn hỏi.
“Cũng không vội một đêm này.” Tô Bạch Y thả người nhảy xuống, “Yên tâm đi, ta đã thay đổi khuôn mặt, huống chi, đông người như vậy, chúng ta sẽ không bị phát hiện.”
“Tiểu tử ngươi.” Tô Tiễn cũng đi theo.
Hai người đi vào trong Thanh Ca Lâu, phát hiện tuy dưới lầu có rất nhiều người tụ tập, có đứng, có ngồi, nhưng tất cả đều ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về một chỗ. Tô Bạch Y nhìn theo ánh mắt của bọn họ, liền thấy Nam Cung Tịch Nhi.
“Sư tỷ!” Tô Bạch Y vui vẻ, lần trước hắn bị Tô Tiễn chế trụ chân khí, trong lúc mơ mơ màng màng cũng đã thoáng gặp Nam Cung Tịch Nhi một lần, giờ phút này rốt cuộc đã thật sự gặp được, trong lòng đại hỉ, buột miệng thốt ra một tiếng sư tỷ. Chỉ là trong lâu ầm ĩ tiếng người, tiếng gọi này của hắn rất nhanh đã bị át mất. Lúc hắn chuẩn bị nhảy lên, Tô Tiễn trực tiếp vung một chưởng, đánh hắn ngất xỉu.
“Tiểu tử thối, lại muốn chạy?”
Trên nhã tọa, Nam Cung Tịch Nhi đang cầm chén ánh mắt sáng lên, nàng đột nhiên quay đầu nhìn xuống dưới lầu.
“Này này này các ngươi xem, tiểu thư của Tạ gia đang nhìn ta!”
“Cái gì mà nhìn ngươi, rõ ràng là nhìn ta!”
Mọi người dưới lầu bắt đầu xôn xao lên.
“Làm sao vậy?” Thanh Y Lang nhìn thấy sắc mặt Nam Cung Tịch Nhi, tò mò hỏi.
“Ta nghe thấy có người gọi ta một tiếng.” Ánh mắt Nam Cung Tịch Nhi nhanh chóng lướt qua đám người phía dưới, “Gọi ta một tiếng sư tỷ.”