Quân Hữu Vân

Chương 230: Thân Thế



Dưới Thanh Ca Lâu đương nhiên đã không còn bóng dáng Tô Bạch Y, Nam Cung Tịch Nhi chỉ cho là mình nghe lầm, liền quay đầu về.

Dưới lầu, Tạ Vũ Linh và Phong Tả Quân đều cả kinh, còn tưởng rằng hành tung của mình đã bị sư tỷ phát hiện, Phong Tả Quân thấp giọng nói: “Có phải chúng ta nên mua tấm mặt nạ hay gì đó không?”

Phong Tả Quân vừa nói xong câu đó, Tạ Vũ Linh vừa quay đầu, liền nhìn thấy ở cửa Thanh Ca Lâu có một người bán hàng rong cõng một giỏ mặt nạ đi ngang qua, người bán hàng rong mang theo một tấm mặt nạ màu đồng cổ, nở nụ cười nhìn về phía bọn họ.

Người này đeo mặt nạ, đúng ra là không nhìn được nét mặt dưới mặt nạ, nhưng Tạ Vũ Linh lại cảm thấy rất rõ ràng người này đang cười.

“Hai vị công tử, có muốn mua mặt nạ không?” Thương nhân đi tới phía trước hỏi.

Phong Tả Quân đặt chén rượu xuống: “Thật đúng là tà môn, vừa nói muốn mua mặt nạ, liền có người bán mặt nạ tìm tới cửa, chỗ ngươi có mặt nạ gì?”

Thương nhân đặt cái giỏ xuống đất, mặt nạ treo trên giỏ va chạm vào nhau, phát ra tiếng lộp cộp lanh lảnh, hắn gỡ một tấm mặt nạ màu đen nửa thần nửa quái từ trên giỏ xuống, hai bên má mặt nạ phình phình, như là đang nổi nóng: “Cái này rất hợp với công tử.”

Phong Tả Quân nhận lấy mặt nạ, ngó trái ngó phải, vẫn chưa nhìn ra là hợp ở chỗ nào: “Cái mặt nạ này phình phình, nhìn như là đang nổi nóng vậy, không hợp với ta, phải là hợp với Tạ Vũ Linh mới đúng.”

“Đây là mặt nạ Phong Thần.” Thương nhân giải thích, “Miệng nó phình phình, là bởi vì cất giấu gió, nếu gió thổi ra, thì chính là bay lên vạn dặm, san bằng vạn dặm!”

“Phong Thần?” Phong Tả Quân sửng sốt, “Vậy hắn thì sao? Cái nào hợp với hắn?”

Thương nhân nhìn qua Tạ Vũ Linh, lấy từ trong giỏ ra một tấm mặt nạ chỉ một màu trắng: “Ta thấy cái này hợp.”

Phong Tả Quân nhận lấy: “Cái này lại là thần gì nữa?”

“Cái này không phải thần.” Thương nhân lắc đầu nói.

“Vậy đây là cái gì?” Phong Tả Quân lật qua lật lại cũng không nhìn ra được ý nghĩa gì, ném luôn cho Tạ Vũ Linh.

“Cái này là gì cũng không phải, tấm mặt nạ này gọi là Không.” Thương nhân nhìn về phía Tạ Vũ Linh.

Tạ Vũ Linh đưa tấm mặt nạ lên mặt ướm thử: “Không?” Chờ lúc hắn buông mặt nạ xuống, muốn hỏi thêm chút gì đó, thì đã không còn thấy người bán hàng rong đâu nữa.

“Không thu tiền à?” Phong Tả Quân nhăn mặt, sau đó nhìn lên bàn, phát hiện bầu rượu trên bàn đã không còn, hắn lắc đầu nói, “Thì ra là lấy rượu đổi mặt nạ, vậy thì mặt nạ này cũng quá đắt rồi.”

Tạ Vũ Linh sâu kín nói: “Người này không đơn giản a.”

“Tới Anh Hùng đại hội, thì đương nhiên khắp nơi đều có loại người không đơn giản như này, nếu uống rượu xong rồi.” Phong Tả Quân đeo tấm mặt nạ Phong Thần lên mặt, “Vậy thì đi thôi.”

Trong khách điếm đối diện Thanh Ca Lâu, Tô Tiễn đẩy Tô Bạch Y trong tay ra, Tô Bạch Y cảm giác ý thức bị áp chế rốt cuộc cũng hồi phục lại, vội vàng hô: “Sư tỷ! Sư tỷ đâu?”

“Sư tỷ ở đó.” Tô Tiễn nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, mở cửa sổ, “Gần ngươi trong gang tấc, nhưng ngươi không thể đi. Nổi nóng à?”

“Nổi nóng.” Tô Bạch Y đưa tay sờ túi gấm bên hông, mấy viên thuốc nơi đó cũng không bị Tô Tiễn cướp đi, trước đây hắn cảm thấy Tô Tiễn không có ác ý, cho nên chưa bao giờ nghĩ sẽ ăn viên thuốc này, đánh một trận liều chết, nhưng lúc này sư tỷ đang ở dưới lầu, hắn lại không thể gặp, loại phiền hận này làm cho hắn không thể không đưa ra lựa chọn.

“Ngươi cảm thấy lúc này là thời cơ tốt để gặp nàng à?” Tô Tiễn cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hôm nay nếu ta thả ngươi chạy tới gặp nàng, vậy thì trong Thanh Ca Lâu tất sẽ sảy ra một trận chiến.”

Ngoài cửa sổ, trên nóc Thanh Ca Lâu, có một nam tử mặc áo bào trắng, áo bào của nam tử tung bay theo gió, trên áo vẽ một con rồng lắc lư trong gió, tựa hồ tùy lúc muốn bay lên, nam tử nhìn về phía này, hơi cúi đầu với Tô Tiễn.

“Xem ra mấy năm nay ta ở trong u ngục, giang hồ đã sinh ra rất nhiều cao thủ a.” Tô Tiễn sâu kín nói, “Ta chưa từng gặp người này, nhưng khí tức trên người hắn rất giống Bạch Cực Nhạc.”

“Bạch Long, nhị lâu chủ Phù Sinh Túy Mộng Lâu.” Tô Bạch Y nhận ra người ngoài cửa sổ.

“Dung mạo ngươi thay đổi, hắn không nhận ra ngươi.” Tô Tiễn thấp giọng nói, “Nhưng nếu vừa rồi ngươi và sư tỷ ngươi nhận nhau, có thể hắn sẽ ra tay.”

“Ngươi đường đường là Ma Quân a, loại tiểu bối này ngươi còn phải sợ à?” Tô Bạch Y cố ý nói, “Hắn lợi hại đến đâu, làm sao lại là đối thủ của ngươi được.”

“Tiểu tử, mục đích ta tới nơi này cũng không phải vì đánh nhau, huống hồ, cho dù ta đánh thắng hắn, cũng sẽ phải trả giá không nhỏ. Dù sao thì Vương Nhất và Tiết Thần Quan, cũng rất khó đối phó.” Tô Tiễn trầm giọng nói.

Cuối cùng Bạch Long hơi cúi đầu với Tô Tiễn, sau đó xoay người điểm chân rời đi. Bạch Hạc từ mái hiên bên kia cũng nhảy lên, đi tới bên cạnh hắn: “Không phải à?”

“Thiếu niên kia không phải Tô Bạch Y.” Bạch Long trả lời, “Chỉ là thân phận của lão nhân này có chút kỳ quái.”

“Chẳng lẽ là Tiết Thần Quan?” Bạch Hạc tò mò quay đầu lại.

“Hẳn là không phải.” Bạch Long lắc đầu nói, “Nhìn lại thì. Lấy tính cách của Nam Cung Tịch Nhi, vậy mà lại tới tham gia Anh Hùng đại hội này, vậy thì Tô Bạch Y chắc chắn sẽ xuất hiện tại Hiên Duy thành.”

Trong phòng, Tô Bạch Y rốt cuộc cũng từ bỏ ý muốn đi xuống gặp sư tỷ, thành thành thật thật nằm xuống.

“Ngươi nói những người này tìm ngươi là vì Tiên Nhân Thư trên người ngươi?” Tô Tiễn hỏi, “Nhưng võ công của tên Bạch Cực Nhạc kia mạnh hơn ngươi nhiều như vậy, nếu Tiên Nhân Thư thật sự hữu dụng như thế, vậy thì ngày đó vì sao ngươi còn bị đánh thành bộ dạng ấy?”

“Đúng vậy.” Tô Bạch Y gật đầu, “Ta cũng không rõ vì sao sư phụ lại phải truyền môn công phu này cho ta, môn võ công này cũng không làm ta trở thành tuyệt thế cao thủ a.”

“Đúng vậy, một môn võ công không làm ngươi trở thành tuyệt thế cao thủ, vì sao lại có nhiều người muốn cướp như vậy chứ?” Tô Tiễn ý vị thâm trường.

“Ta luôn có một suy đoán.” Tô Bạch Y nhíu mày nói, “Cái bọn họ muốn cướp không phải môn võ công này, mà là ta. Hoặc nói chính xác hơn, là ta luyện Tiên Nhân Thư?”

“Xem ra không sai.” Tô Tiễn gật đầu nói.

Tô Bạch Y khó hiểu: “Cái gì không sai.”

“Tứ đại gia tộc, trấn thủ tứ phương. Các nhà cách mỗi trăm năm sẽ có một người thủ hộ mới, mà Lữ gia phía nam, từ trước nay vẫn chỉ có một người thủ hộ. Cách mỗi trăm năm, Lữ gia đều sẽ chọn ra một đệ tử có tư chất trời sinh, luyện thành một thân thể tiên nhân, cuối cùng người thủ hộ kia sẽ thông qua công pháp độc môn của Lữ gia, cướp đi thân thể của người đó, lại tiếp tục chức vụ trấn thủ phía nam.” Tô Tiễn nhớ lại tất cả những cảnh tượng đã nhìn thấy trên vách tường trong cổ mộ, “Nhưng có chút không đúng.”

Tô Bạch Y đột nhiên phản ứng lại: “Nhưng ta là truyền nhân của Tô gia, không phải truyền nhân của Lữ gia a.”

Tô Tiễn gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu hắn chọn ngươi, vậy ngươi đúng ra phải là họ Lữ!”

“Lữ Huyền Thủy, hắn nói hắn là cữu cữu của ta.” Tô Bạch Y nghĩ lại.

“Cho nên mẫu thân ngươi là người của Lữ gia?” Tô Tiễn nghi hoặc nói.

“Không đúng a, mẫu thân ta là Tô Điểm Mặc. Từ từ ——” Tô Bạch Y nghĩ tới một khả năng, “Chẳng lẽ phụ thân ta là Tô Hàn, mẫu thân ta là người của Lữ gia?”